Chương trước
Chương sau
Lưu Diễm Hồng nói: "Vụ án của Đường Hưng Sinh có lẽ chỉ là một góc của núi băng, trừ Đường Hưng Sinh ra, nói không chừng còn có người khác có liên quan tới chuyện này, Đường Hồng Anh nhất định đã phát hiện ra gì đó, mà phát hiện của cô ta đã khiến cho nhân vật một mực ẩn nấp đằng sau cảm thấy lo lắng, cho nên mới hạ sát thủ giết cô ta.”

Trương Dương nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cuộc trò chuyện giữa Đường Hồng Anh và bí thư Lýđã bị ai nghe trộm?" Đây là chuyện mà Trương Dương thủy chung vẫn không nghĩ ra.

Lưu Diễm Hồng nói: "Cảnh sát trong lúc điều tra hiện trường đã phát hiện điện thoại trong nhà Đường Hồng Anh bị người ta nghe lén, chắc là khi cô ta trò chuyện với bí thư Lý, nội dung đã bị người khác biết được, cho nên mới thúc đẩy đối phương giết chết cô ta."

Trương Dương nói: "Hiện tại Đường Hồng Anh đã chết,chứng cớ mà cô ta nói tất nhiên cũng không tìm thấy, muốn biết bí mật này, chỉ có thể trước tiên truy bắt Đường Hưng Sinh về quy án, chích cần phải bắt được con cá lớn Đường Hưng Sinh này, hắn sẽ khai rõ tất cả ra."

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Căn cứ vào tin tức mà chúng tôi có được, Đường Hưng Sinh từng xuất hiện ở tỉnh Quebe Canada."

Trương Dương nói: "Nếu đã phát hiện tung tích của hắn vậy vì sao không bắt hắn về?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Trung Quốc và Canada không có điều lệ dẫn độ, chính là vì nguyên nhân này, rất nhiều quan viên trong nước sau khi xảy ra chuyện, nơi đầu tiên lựa chọn bỏ trốn chính là Canada. Đường Hưng Sinh này rất giảo hoạt, hắn xuất thân cảnh sát, tính tình rất cảnh giác, ở Canada chỉ ru rú trong nhà, chúng tôi chỉ bước đầu kết luận hắn ở Canada, về phần địa điểm đặt chân cụ thể của hắn thì chúng tôi cũng không nắm rõ."

Trương đại quan nhân thần thần bí bí nói: "Chẳng lẽ chị không biết có một ngành tên là Quốc An ư? Loại chuyện này nên giao cho bọn họ đi làm, tiện thì bắt hắn về, nếu như không tiện, tìm tới một tên hỗn đản, hành quyết ngay tại chỗ, dù sao có bắt hắn về nước thì cũng để bắn thôi mà."

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện nếu đơn giản giống như suy nghĩ của cậu thì tốt quá rồi, Trương Dương, tôi muốn nhờ cậu giúp liên hệ với người nhà của Chu Tiếu Nguyệt, vụ án này chúng tôi muốn điều tra lại từ đầu, cái chết của mẹ con Đường Hồng Anh khiến tôi cảm thấy vụ án này phức tạp hơn nhiều so với dự đoán của chúng, Nam Tích có thể còn có quan viên khác liên quan tới chuyện này."

Trương Dương nói: "Tôi đã liên hệ với cô ta rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa liên hệ được, Chu Tiếu Nguyệt là học giả đại dương học, bình thường hay ở tận hải đạo xa xôi làm nghiên cứu khoa học, không biết lúc nào mới có thể quay về Australia, nói cách khác, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện này nhờ vào cậu vậy, biểu hiện cho tốt vào, nếu cậu có thể giúp tôi tra rõ vụ án này, cũng tính là là lấy công chuộc tội, tôi sẽ giúp câu nói tốt vài câu."

Trương Dương nói: "Tôi phạm sai lầm ư?"

Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói mỉm cười nói: "Cậu có phạm sai lầm hay không thì do Ủy ban kỷ luật định đoạt."

Chung Hải Yến sa lưới khiến chuyện của khách sạn Hải Thiên cuối cùng đã rẽ mây nhìn trời, Hải Thiên trong thời kỳ Đoàn Kim Long quản lý, dưới sự bao che của Trương Đức Phóng, các loại hoạt động kinh doanh phi pháp dần dần bại lộ, từng hoạt động trái với pháp luật liên tiếp bị Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích tra ra, bí thư Lý Bồi Nguyên của Ủy ban kỷ luật tự mình tiến hành thẩm vấn Trương Đức Phóng, Lý Bồi Nguyên vẻ mặt tràn ngập đau lòng và tiếc hận: "Đồng chí Đức Phóng, anh biết rõ mỗi một chuyện trên đây, những chuyện này anh có từng làm hay không, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?"

Trương Đức Phóng đã mất đi tinh khí thần ngày xưa, tóc rối bù, hai mắt lõm sâu, ánh mắt cũng có chút dài dại, y đọc kỹ những hành vi phạm tội được đưa ra mấy lần, có một số việc gần như chỉ là bí mật giữa Chung Hải Yến và y, Đoàn Kim Long không thể nào biết được, Ủy ban kỷ luật có thể nắm giữ được những tình huống này, chứng tỏ Chung Hải Yến đã bị bắt, cô ta khẳng định đã khai ra không ít chuyện, nữ nhân quả nhiên là sinh vật không đáng tin nhất trên đời, Trương Đức Phóng chậm rãi đẩy những giấy tờ này sang một bên, nói khẽ: "Có thuốc không?"

Lý Bồi Nguyên lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc đưa cho y, lại lấy bật lửa ra châm cho Trương Đức Phóng.

Trương Đức Phóng cúi đầu, ghé điếu thuốc vào ngọn lửa rồi dùng sức hít hai hơi, trong khói thuốc ngập ngụa, nhìn thấy trong trong hai mắt Trương Đức Phóng có ánh lệ, không biệt là thật sự rơi nước mắt hay là bị khói thuốc hun cay. Trương Đức Phóng không nói gì, chỉ hít hết hơi này đến hơi khác, điếu thuốc rất nhanh chỉ còn lại một nửa.

Lý Bồi Nguyên lẳng lặng nhìn y, nói khẽ: "Chung Hải Yến đã sa lưới."

Giọng nói của Trương Đức Phóng có chút khàn khàn: "Tôi biết rồi."

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi thật sự nghĩ không thông, anh là cục trưởng công an, anh là một người chấp pháp, vì sao biết pháp mà phạm pháp? Chuyện của Đường Hưng Sinh chẳng lẽ không cho anh chút hồi chuông cảnh tỉnh nào ư? Vì sao các anh lại cứ nối đuôi nhau đi theo con đường này?"

Trương Đức Phóng nói khẽ: "Tôi rất hối hận, có nhưng lúc, lòng tham chỉ nảy sinh trong một ý nghĩ, mà mầm móng tham lam một khi đã manh nha, rất nhanh sẽ lớn thành một cây đại thụ ở trong lòng, tôi không khống chế được, tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ,

Lý Lý Bồi Nguyên nói: "Sai lầm gì?"

"Tôi không nên tin đàn bà."

Lý Bồi Nguyên nhíu mày, Trương Đức Phóng không ngờ hối hận về chuyện này, y thở dài nói: "Trương Đức Phóng, tôi rất thất vọng, anh đã tới nước này, không ngờ vẫn chưa biết mình rốt cuộc sai ở đâu?"

Trương Đức Phóng nói: ""Hiện tại nói gì cũng muộn rồi, khi Đường Hưng Sinh bị truy bắt, tôi thật sự không hiểu được hắn, hắn là cảnh sát, vì sao lại lưu lạc tới mức trở thành một tội phạm giết người, vì sao y có thể nhẫn tâm giết chết một một người đàn bà đã từng chung chăn gối với y? Hiện tại thì tôi hiểu được rồi."

Lý Bồi Nguyên nói: "Anh hối hận vì đã không giết chết Chung Hải Yến để diệt khẩu?"

Trương Đức Phóng cười cười lắc đầu: "Tôi không máu lạnh như vậy, cho nên tôi mới ngồi ở đây, còn Đường Hưng Sinh thì tiêu dao ở hải ngoại, lòng người thật sự là không được quá lương thiện."

Lý Bồi Nguyên tức giận nói: "Nghe lại những lời mà anh nói đi, anh còn giống một đảng viên không? Đảng và quốc gia đã bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, anh chẳng lẽ không cảm thấy hối hận vì hành vi của mình ư?"

Trương Đức Phóng ngẩng đầu lên: "Tôi ở trong thể chế làm mười sáu năm trời, tôi đã từng thấy đủ mọi loại tội phạm, cũng gặp đủ mọi loại cán bộ, nhưng hiện tại nghĩ lại, giữa bọn họ không có quá nhiều sự khác biệt, tội phạm khi phạm tội vì lòng tham của mình, bọn họ còn biết lo lắng sợ người khác phát hiện, bọn họ sẽ căng thẳng, thấp thỏm bất an, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã, mà có một số cán bộ, bọn họ rõ ràng đang thỏa mãn lòng tham của mình, nhưng lại rất đường hoàng, quang minh chính đại giống như mình vì quốc gia, vì nhân dân làm ra rất nhiều cống hiến to lớn. Tôi bị bắt, không phải là vì tôi làm sai, mà là bởi vì vận khí của tôi không tốt, phóng mắt khắp thể chế Nam Tích, ai dám nói rằng mình thanh bạch? Ai dám nói rằng tất cả những gì mà mình là đều là vì nhân dân, vì quốc gia, trước giờ trưa từng mưu cầu một tơ một hào tư lợi nào? Bí thư Lý, anh có dám vỗ ngực nói ra câu này không?"

Lý Bồi Nguyên ngây ra một thoáng, môi giật giật, nhưng thủy chung không lên tiếng.

Trương Đức Phóng nói: "Anh không dám nói, không ai dám nói cả, trộm một vạn đồng là ăn trộm, trộm một phân tiền cũng là ăn trộm, anh trộm một trăm vạn, nhưng làm một cách thần không biết quỷ không hay, không ai biết được, người khác chẳng những sẽ không nói anh là trộm, ngược lại còn còn có thể hâm mộ anh, bội phục anh, tôi thừa nhận, tôi là trộm, đánh cắp lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, không đếm xỉa gì đến quốc gia, không đếm xỉa gì đến người dân, nhưng những quan viên như các anh, ai có tư cách chỉ trích tôi? Ai dám nói rằng bản thân mình trong sạch? Chỉ là măm mươi bước cười một trăm bước mà thôi."

Lý Bồi Nguyên tức giận nói: "Trương Đức Phóng, anh khiến tôi rất thất vọng."

Trương Đức Phóng lắc đầu, hắn vén tay áo trái lên, ấn tóp thuốc cầm lên nhưng chưa hút hết lên da, một mùi thịt cháy trong nháy mắt tràn ngập trong không khí trong căn phòng, da thịt ở khóe mắt Lý Bồi Nguyên giật giật. Trương Đức Phóng nói khẽ: "Tất cả đều là giả, chỉ có đau khổ là chân thật nhất..."

Aishwarrya mở to mắt, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi ở bên cạnh mình, cô ta bật cười, giống như bông hoa tuyết liên trên núi tuyết: "Anh tới rồi à?"

Trương Dương cười nói: "Bác sĩ Vu nói cuộc phẫu thuật thành công, thể chất của bản thân cô rất tốt, hi vọng hoàn toàn bình phục là rất lớn."

Aishwarrya chớp chớp đôi mắt màu xanh lục, nói khẽ: "Cám ơn anh..."

Trương Dương cười nói: "Không cần cảm ơn tôi, nên cám ơn bác sĩ Vu mới đúng, cô muốn ăn gì? Tôi đi mua cho cô."

Aishwarrya mỉm cười nói: "Lưỡi vịt hun khói."

Trương Dương bật cười ha ha.

Aishwarrya nói khẽ: "Cô ta sao rồi?"

Trương Dương lập tức hiểu rằng cô ta trong miệng Aishwarrya là Phạm Tư Kì, hắn do dự một chút, không biết có nên nói chuyện Phạm Tư Kì mắc bệnh cho cô ta biết hay không.

Aishwarrya nói: "Vừa rồi luật sư Cao đến thăm tôi. Nói với tôi rằng cô ta cũng nằm cùng một bệnh viện với tôi, bệnh tình rất nghiêm trọng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.