Chương trước
Chương sau
Hồ Nhân Như nói: "Đúng vậy, trừ anh ra thì không ai muốn dính vào phiền phức này."

...

"Gì cơ? Trương Dương bị bệnh á?" Từ Quang Nhiên ngạc nhiên nói.

Phó thị trưởng Thường vụ Lý Trường Vũ gật đầu nói: "Đã nằm viện rồi, chẩn đoán bước đầu là cao huyết áp, huyết áp thấp 170, huyết áp cao 230, rất nghiêm trọng, bác sĩ nói là công tác vất vả trường kỳ, cuộc sống bình thường thiếu quy luật."

Từ Quang Nhiên mặt đầy hồ nghi, nói: "Thật ư?"

Câu hỏi này của y khiến Lý Trường Vũ cảm thấy có chút khó chịu, thật ra y đối với việc Trương Dương đột nhiên sinh bệnh cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vừa rồi tới bệnh viện thăm Trương Dương, huyết áp của hắn quả thực rất cao, bác sĩ ở trước mặt y đo hai lần, mỗi lần đều là huyết áp này, Lý Trường Vũ vẫn tin vào chẩn đoán của bác sĩ, có điều y cũng biết bản sự của Trương Dương, y thuật của thằng ôn này rất cao minh rất cao minh, chắc không phải là dùng biện pháp gì để tạo thành biểu hiện giả dối cao huyết áp này chứ?

Từ Quang Nhiên cũng nghĩ như vậy, dù sao bệnh phong thấp của y cũng là Trương Dương chữa khỏi, một người y thuật cao minh như vậy mà chẳng lẽ không có biện pháp nào trị cao huyết áp ư? Nghĩ tới chuyện này, y cũng cảm thấy chuyện trên đời biến hóa thật sự quá nhanh, Trương Dương sao lại từ bác sĩ giúp y chữa dứt bệnh phong thấp đột nhiên biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của y.

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Từ, gần đây hắn gặp phải không ít chuyện phiền toái, có thể là áp lực tâm lý quá lớn cho nên mới tạo thành cao huyết áp, bác sĩ nói rất nguy hiểm, nếu trị liệu chậm trễ, có thể sẽ bệnh biến chứng thành thần kinh."

Từ Quang Nhiên cười lạnh nói: "Hắn bệnh thật đúng lúc."

Lý Trường Vũ đương nhiên có thể nghe ra sự trào phúng và hoài nghi trong lời nói của y, trong lòng Từ Quang Nhiên rất không thoải mái, y đã ủ mưu lâu rồi, khi đang chuẩn bị một quyền đánh ra thì thằng ôn Trương Dương này lại ngã xuống đất trước, khiến y đột nhiên mất đi mục tiêu, một quyền này không biết đánh vào đâu. Thật ra Từ Quang Nhiên cũng không muốn gậy đánh chết Trương Dương, y cũng không phải là kẻ ngốc, biểu hiện của vợ chồng Văn Quốc Quyền trong khoảng thời gian trước tới Nam Tích thị sát y cũng đã nhìn thấy, bọn họ khá là che chở đối với thằng con nuôi Trương Dương này, mình nếu thật sự động tới Trương Dương, bọn họ khẳng định sẽ không ngồi yên không để ý đến, nhưng Trương Dương lấy vấn đề của công ty Thể Kỷ Mới ra chọc ngoáy, khiến Từ Quang Nhiên rất khó chịu, thân là bí thư thị ủy, y không thể không có phản ứng, y phải dằn mặt Trương Dương một chút, một là để di dời sự chú ý của mọi người, hai là để mượn chuyện này nói cho mọi người biết rằng, người nhất ngôn cửu đỉnh ở Nam Tích chỉ có mình.

Lý Trường Vũ lấy ra đơn xin từ chức của Trương Dương: "Đây là đơn xin từ chức của hắn, định nghỉ ngơi một đoạn thời gian để dưỡng bệnh, xin tổ chức an bài nhân tuyển thích hợp khác để tiếp nhận công tác của hắn."

Từ Quang Nhiên không thèm nhìn lá đơn đó: "Trường Vũ à, anh là lãnh đạo phân quản của hắn, anh xem thế nào mà làm đi."

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Từ, tôi đã đồng ý cho hắn nghỉ bệnh một tháng, hy vọng hắn có thể mau chóng hồi phục sức khỏe, về phần công tác của hắn, tôi cho rằng vẫn nên để hắn tiếp tục đảm nhiệm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, lâm trận đổi tướng cũng không phải là chuyện tốt."

Từ Quang Nhiên nói: "Hắn gần đây gây ra cũng không ít chuyện, chuyện công ty quảng cáo Nụ Cười giải quyết sao rồi? Chuyện khách sạn Hải Thiên đã tra rõ chưa? Đừng tưởng nghỉ bệnh là những chuyện này có thể được bỏ qua, những sai lầm của hắn không thể tùy tiện cho qua như vậy được."

Lý Trường Vũ nói: "Tân nhiệm quản lý Viên Ba của Hải Thiên đã tới Nam Tích, hắn đã tới Ủy ban kỷ luật nói rõ tình hình, Trương Dương trong quá trình giao dịch khách sạn Hải Thiên chỉ có tác dụng dẫn kiến, hắn không hề làm công tác khác, cũng không có ở giữa nhận chút lợi ích nào, Viên Ba cung cấp một đoạn băng ghi âm, khi hắn và Đoàn Kim Long giao dịch, hắn tiến hành ghi âm toàn trình, lúc ấy cũng có luật sư chứng nhận, hai bên là trên nguyên tắc công bình tự nguyện ký hợp đồng chuyển nhượng, chứ không phải là như lời của Đoàn Kim Long, Trương Dương không hề gây bất kỳ áp lực nao cho hắn cả."

Từ Quang Nhiên nhíu mày nói: "Có băng ghi âm ư?"

Lý Trường Vũ gật đầu nói: "Đoạn băng ghi âm đó đã giao cho Ủy ban kỷ luật rồi."

Từ Quang Nhiên nói: "Vậy còn chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười thì sao? Đồng chí Trường Vũ, tôi cũng rất hân thưởng Trương Dương, biết hắn rất có năng lực công tác, nhưng chúng ta không thể bởi vì năng lực công tác của hắn mà không chú ý tới sự thật hắn đã dùng quyền mưu tư, một mạng người đó, cái này trên xã hội đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt, nếu chúng ta đối với chuyện này làm như không thấy, như vậy chúng ta về sau sẽ đối mặt với các đồng chí khác như thế nào? Chúng ta về sau sẽ đối mặt với người dân Nam Tích như thế nào?" Lý Trường Vũ càng che chở Trương Dương, Từ Quang Nhiên càng cảm thấy căm tức.

Lý Trường Vũ nói: "Chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười trước mắt đã được giải quyết thích đáng rồi, cá nhân tôi cho rằng, chuyện này không nên khuếch đại ảnh hưởng, xử lý đối với Trương Dương cũng có thể tiến hành trầm thấp, thật ra đến bây giờ, chúng ta không hề có chứng cớ chứng minh hắn và sự kiện an toàn lần này có bất kỳ quan hệ gì, nếu chúng ta đổ hết trách nhiệm lên người hắn, rõ ràng là không công bình, không phải tôi muốn giúp hắn đùn đẩy trách nhiệm, mà là điều này không cần thiết, hắn dù sao cũng là một cán bộ tuổi còn trẻ, trên giác ngộ chính trị tồn tại rất nhiều khiếm khuyết, nếu chúng ta bởi vì một chuyện nhỏ mà phủ định thành tích công tác của hắn, như vậy chúng ta có phải hơi phiến diện một chút hay không, chúng ta đối đãi với đồng chí của mình có phải hà khắc một chút hay không?"

Từ Quang Nhiên nói: "Cái gì mà việc nhỏ? Một mạng người cứ vậy mất đi, cái này gọi là việc nhỏ à? Đồng chí Trường Vũ, trong mắt anh, tính mạng của người dân không đáng giá như vậy ư? Tôi phủ định thành tích công tác của hắn ư? Nhưng thành tích và năng lực không đại biểu được tất cả, chính sách cán bộ của đảng ta là thưởng phạt rõ ràng, có thành tích chúng ta sẽ thưởng, phạm sai lầm nhất định phải xử phạt, không thể bởi vì thành tích của hắn mà có thể thoát khỏi trách nhiệm mà hắn phải gánh vác, trẻ tuổi không phải là lý do, nếu không cho hắn một bài học từ chuyện lần này, như vậy về sau hắn sẽ còn có thể phạm sai lầm tương tự." Ánh mắt Từ Quang Nhiên lướt qua đơn từ chức ở trên mặt bàn: "Hắn không phải có bệnh sao? Trong lúc Nằm viện Ủy ban thể dục thể thao không thể như rắn mất đầu được, để hắn nghỉ ngơi cho tốt đi, kiểm điểm lại bản thân, chờ kết quả điều tra cuối cùng của Ủy ban kỷ luật rồi quyết định xử lý hắn như thế nào. Công tác của Ủy ban thể dục thể thao tôi thấy để đồng chí Thôi Quốc Trụ tạm thời quản lý đi."

Lý Trường Vũ nhìn ra thái độ của Từ Quang Nhiên cũng rất mơ hồ, trong lòng y khẳng định đầy mâu thuẫn, muốn xử lý Trương Dương nhưng lại sợ bởi vì xử lý Trương Dương mà đắc tội với vợ chồng Văn Quốc Quyền, nếu tiếp tục phát sinh tranh chấp với y trên vấn đề của Trương Dương thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể tạm thời treo Trương Dương lên thôi, Lý Trường Vũ đối với tình thế trước mắt của Ủy ban thể dục thể thao hiểu rất thấu triệt, hiện tại Ủy ban thể dục thể thao không có Trương Dương thì đúng là không được. Thôi Quốc Trụ trước đây không có năng lực đó, hiện tại cho dù lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn không có bản sự đó. Còn Từ Quang Nhiên, y chắc không dám làm quá tuyệt tình với Trương Dương, lần trước khi Văn Quốc Quyền đến Bình Hải, trước mặt nhiều người như vậy ủng hộ thằng con nuôi này, Từ Quang Nhiên cho dù bắt được lỗi của Trương Dương, nhiều nhất chỉ là trút giận một chút, di dời sự chú ý một chút mà thôi, chuyện quá đáng y chắc không dám làm, nghĩ tới những điều này, Lý Trường Vũ cũng không lo lắng nữa, bất kể lúc này Trương Dương sinh bệnh là thật là giả, cũng là một chuyện tốt, có thể khiến chuyện hòa hoãn đi, cho mọi người một cơ hội xuống đài, một cơ hội bình tĩnh tự ngẫm lại.

Khi Viên Ba đi vào phòng bệnh, nhìn thấy tiểu hộ sĩ đang đo huyết áp cho Trương Dương, kết quả đo lần này không lý tưởng lắm, huyết áp thấp vẫn đạt tới một trăm tám, Trương đại quan nhân nằm ở trên giường, tinh thần uể oải, miệng lè nhà: "Chóng mặt quá, trời đất quay cuồng quá."

Viên Ba nói: "Huyết áp cao như vậy, không chóng mặt mới lạ."

Trương Dương cười nói: "Anh tới rồi à, buổi trưa tôi mời anh uống rượu."

Tiểu hộ sĩ đo huyết áp cho Vì hắn cả kinh nói: "Còn uống ư? Anh không muốn sống nữa à? Huyết áp cao như vậy không thể uống rượu được, rất nguy hiểm lắm, không khéo thành đột quỵ đó."

Trương Dương cười thầm trong lòng, thật ra huyết áp của hắn tất cả đều nằm trong khống chế của hắn, muốn tăng cao, muốn cao thì cao, mà muốn thấp thì thấp, võ công luyện đến mức như Trương đại quan nhân, tùy ý điều tiết khống chế vận hành kinh mạch là chuyện hết sức dễ dàng.

Viên Ba đặt giỏ hoa quả ở đầu giường, Trương Dương nói với hộ sĩ đó: "Hộ sĩ Dương, cô mang hoa quả cho các chị em ăn đi, tôi không ăn thứ này."

Tiểu họ sĩ đó cũng không khách khí với hắn, cầm lấy giỏ hoa quả, dặn dò Trương Dương: "Anh nghỉ ngơi cho tốt với, nằm yên ở trên giường, đừng có đi đâu hết, huyết áp rất cao, phải nghỉ ngơi trị liệu, tuyệt đối không được hút thuốc uống rượu, hơn nữa cũng không được để tình tự kích động.

Trương Dương gật đầu.

Sau khi hộ sĩ ra khỏi cửa, Viên Ba kéo ghế dựa ngồi xuống bên giường, hắn cười nói: "Sao? Đột nhiên bị bệnh à, cậu không phải vẫn luôn khỏe mạnh như nghé con ư?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.