Chương trước
Chương sau
Lưu Thúy Vân nói: "Đại ca, không phải là em cố ý gây chuyện, mà là Trương Dương hắn quá khi dễ người, công trình sân thể dục chủ là do công ty Tân Thế Kỷ bọn em xây từng viên gạch lên, bây giờ công trình sắp làm xong rồi, dựa theo hợp đồng lúc đầu hẳn là phải thanh toán tiền công trình cho bọn em, hắn tiếp quản công ty, nói là giám sát, nhưng quyền quản lý tài vụ thì lại nằm trong tay của hắn, dựa vào cái gì? Bon em cực khổ xây dựng, đến cuối cùng, tất cả đều là làm không công? Quang LỢi nhà em còn đang ngồi trong trại giam, những cô nhi quả phụ bọn em mặc cho hắn khi dễ? Đại ca, em biết anh là bí thư thị ủy, anh sợ chuyện của Quang Lợi làm ảnh hưởng đến anh, nhưng mà chồng em dù sao cũng là em trai của anh, anh không thể mở to mắt nhìn người nhà của chúng ta bị khi dễ đến tình trạng này mà vẫn thờ ơ..." Vừa nói chuyện, Lưu Thúy Vân vừa chảy nước mắt ra.

Từ Quang Nhiên nghe mà thấy phiền lòng, nói chuyện với cô em dâu này căn bản là không thông, ông đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Tôn Cảnh Phương không đi, bà nắm tay của Lưu Thúy Vân nói: "Thúy Vân, em nghe chị nói một câu đi, đừng gây sự nữa, mau về nhà đi, bây giờ bên ngoài có không biết bao nhiêu người dụng tâm đang chê cười nhà chúng ta, em nói Trương Dương đánh em, nhưng mà hắn có nhân chứng, bệnh viện cũng nói em không có việc gì. Thúy Vân, tiếp tục như vậy không có ý nghĩa đâu, chuyện tiền công trình, trở về chị sẽ nói với đại ca của em, nhờ ổng nghĩ giúp biện pháp được không?"

Lưu Thúy Vân vừa nói vừa khóc, lúc này khóc rất là thê thảm, bà ta khóc lóc nói: "Chị hai, chị phải giúp em, chị kêu đại ca giúp Quang Lợi, không thể để tiền nhà em mất không được!"

Trong lòng Tôn Cảnh Phương nói đã là lúc nào rồi mà còn như vậy, thảo nào Từ Quang Nhiên rất là tức giận, Lưu Thúy Vân này thật sự đúng là một kẻ không biết thức thời. Bà ta khuyên một hồi, rồi mới rời đi.

Đi đến hoa viên dưới lầu, thấy Từ Quang Nhiên đứng trong hoa viên lặng lẽ hút thuốc, Tôn Cảnh Phương đi qua, nhẹ giọng nói: "Lão Từ, sao lại không lái xe?"

Từ Quang Nhiên dụi đầu thuốc lá vào ghế đá, sau đó ném vào trong thùng rác, thấp giọng nói: "Nó đồng ý đi?"

Tôn Cảnh Phương lắc đầu, thở dài nói: "Lời hữu ích em đã khuyên hết rồi, chỉ là nó không nghe, em thấy lần này nó gây chuyện không chỉ vì muốn đòi tiền, phỏng chừng nó còn muốn trút giận nữa"

Từ Quang Nhiên nói: "Nó không muốn đòi tiền sao? Nếu như nó thật sự quan tâm đến lão tam, sao lại gây chuyện như thế? Không để ý đến ảnh hưởng xã hội? Nó gây chuyện như vậy có chổ tốt nào cho lão tam?"

Tôn Cảnh Phương khuyên nhủ: "Lão Từ, đừng nóng giận, chúng ta trở về đi, trở về gọi điện thoại cho Quang Thắng, kêu em nó nghĩ biện pháp khuyên nhủ nó"

Lưu Thúy Vân là người địa phương Nam Tích, thân thích trong nhà bà ta rất là nhiều, gia tộc rất lớn, lần này bà ta đã cảm nhận đầy đủ lực lượng của quần chúng, pháp không trách chúng đúng là tốt thật. Vợ chồng Từ Quang Nhiên sau khi rời đi không lâu, Lưu Thúy Vân bắt đầu tính kế hoạch đến gây chuyện ủy ban thể dục ngày mai, ngay khi bà ta đang thương lượng với người nhà, thì công an đến.

Triệu Quốc Cường thật ra không muốn tiếp vụ tranh cãi này, có một điều Trương Dương đã hiểu lầm gã, cũng không phải là gã không muốn làm việc, mà là do đa số công an đều có oán khí với ủy ban thể dục, trước đó vài ngày trong vụ án của Cung Nhã Hinh cách làm của Trương Dương đã làm tổn thương đến không ít tự tôn của công an Nam Tích, sau đó thì Phòng Tâm Vĩ từ chức, Mạnh Doãn Thah nghỉ bệnh, khơi dậy phản cảm trong nội bộ công an, cho nên đa số người trong hệ thống công an đều ôm thái độ hả hệ trong sự kiện tranh cãi lần này của ủy ban thể dục, trên thực tế chuyện này cũng không xử lý tốt, một bên là ủy ban thể dục, một bên là em dâu của bí thư thị ủy, làm không tốt thì sẽ đắc tội với người khác.

Ủy ban thể dục báo công an là gọi cho khu trực, khu trực báo lên cho phân cục, phân cục lại báo lên tổng cục, cục trưởng Trương Đức Phóng vừa nghe chuyện này có liên quan đến Trương Dương liền đau đầu, cho nên gã ta giao chuyện này cho Triệu Quốc Cường, Triệu Quốc Cường vừa nhận nhiệm vụ thì lập tức đến ủy ban thể dục ngay. Gã không thích Trương Dương, luôn đổ cái chết của em trai lên người của Trương Dương, mà Trương Dương cũng đồng dạng không thích gã, cho rằng Triệu Quốc Cường cố ý kéo dài thời gian, làm cho đám người Lưu Thúy Vân có cơ hội gây chuyện tại ủy ban thể dục.

Triệu Quốc Cường đến bệnh viện vì làm công tác điều giải, kết quả kiểm tra của Lưu Thúy Vân và đám bà già kia đã có rồi, tất cả mọi người đều không sao cả, Triệu Quốc Cường cũng đã điều tra một số người chứng kiến hiện trường, căn cứ theo tình huống mà gã nắm giữ thì, là đám người Lưu Thúy Vân đổi trắng thay đen, rõ ràng là bà ta dẫn một đám người đến ủy ban thể dục gây chuyện, vừa ăn cướp vừa la làng. Bên trong công an cũng vì chuyện này mà mở một cuộc họp, căn cứ theo kết quả thương lượng của bọn họ, chuyện này nên để cho Triệu Quốc Cường đứng ra, để cho gã điều giải một chút, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Nguyên nhân đồng ý giao chuyện này cho Triệu Quốc Cường là, Triệu Quốc Cường vừa đến, gã không có quan hệ quá sâu với hai bên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác là sau lưng của Triệu Quốc Cường có sở trưởng chống lưng, không sợ đắc tội với Từ Quang Nhiên lại càng không sợ đắc tội với Trương Dương.

Triệu Quốc Cường biết rõ tất cả mọi người đều không muốn đụng vào cục phiền toái này, nhưng nếu chuyện này đã rơi lên đầu gã, thì gã cũng chỉ có thể đi làm, tuy rằng gã hy vọng Trương Dương đánh đám bà già đó, bắt được nhược điểm của Trương Dương để lôi hắn đến cục từ từ mà thẩm vấn, nhưng mà gã cũng rõ ràng mình là công an, cho dù gã có ghét Trương Dương, thì chuyện này cũng phải xử lý theo lẽ công bằng.

Buổi chiều khi Lưu Thúy Vân gây chuyện đã biết Lưu Thúy Vân là phó cục trưởng mới đến, bà ta làm ra vẻ mặt ủy khuất, khóc lóc nói: "Cục trưởng Triệu, anh làm chủ cho chúng tôi, Trương Dương hắn thân là cán bộ quốc gia, biết pháp phạm pháp, hắn đánh tôi không tính, còn đánh nhiều người già như vậy, hành vi của hắn căn bản là bôi đen cờ đảng, tôi muốn kiện hắn, tôi muốn hắn phải chịu trách nhiệm cho hành vi hung ác của mình"

Triệu Quốc Cường biết đối phó với loại đàn bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ như Lưu Thúy Vân thì không thể dùng phương pháp bình thường, cần phải làm bất ngờ, làm cho bà ta chột dạ thì mới có thể giải quyết được chuyện này, Triệu Quốc Cường nói: "Cô nói hắn đánh người, bọn họ cũng nói cô đánh người!"

"Tôi không có!"

Triệu Quốc Cường nhìn thẳng vào con mắt của Lưu Thúy Vân: "Không có?"

Lưu Thúy Vân quả nhiên chột dạ, bà ta rõ ràng có đánh Tiêu Điều Mẫn một cái bạt tai, xung quanh có rất nhiều người thấy, nhưng mà miệng vẫn rất cứng: "Không có!"

Triệu Quốc Cường nói:" Tiêu Điều Mẫn cũng đã nằm viện, báo cáo CT của cô ta đã có, là não bị chấn động!"

"Chúng tôi cũng nằm viện!"

Triệu Quốc Cường nói: "Tất cả các người đều không có việc gì, kết quả kiểm tra tôi đã coi qua! Tiêu Điều Mẫn thì khác, cô ta không bị chấn động não, mà căn cứ theo lời bác sĩ nói, màng tai có khả năng bị tổn thương, nếu như thật sự cấu thành thương tổn, thì người đánh cô ta có thể sẽ rất phiền phức!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.