Chương trước
Chương sau
Kiều Bằng Cử có chút kỳ quái nhìn Trương Dương: "Người anh em, sao tôi cảm thấy cậu và Hải Sắt phu nhân lại có vẻ có thâm thù đại hận vậy, hai người có huyết hải thâm thù sao?"

Trương Dương nói: "Không có, anh đừng nói bậy"

Lúc bọn họ đang nói chuyện vui vẻ, thì thấy Phó Trường Chinh hoảng hốt chạy đến hướng Trương Dương, đi đến bên người của Trương Dương, thấp giọng thì thầm: "Không tốt, vợ của Từ Quang Lợi đến đòi tiền"

Trương Dương nao nao: "Cái gì?"

Phó Trường Chinh làm vẻ mặt đau khổ nói: "Dẫn theo một đám người nhà đến, đang gây ầm ĩ trong viện của ủy ban thể dục"

Trương Dương cả giận nói: "Mẹ nó, bọn họ làm phản à!" Hắn cũng không giải thích với bọn người Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, cùng Phó Trường Chinh vội vã chạy đến hướng của ủy ban thể dục.

Tuy rằng Trương Dương đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng mà khi hắn đi đến ủy ban thể dục cũng không khỏi thất kinh, vợ của Từ Quang Lợi Lưu Thúy Vân triệu tập năm sáu mươi người, vây chặt kín ủy ban thể dục lại, mấy phòng làm việc trên lầu còn truyền đến tiếng ồn ào, rất là đông người, thậm chí còn có kẻ trèo lên xe của Trương Dương nữa.

Âm thanh của Lưu Thúy Vân từ trong phòng tài vụ truyền ra: "Các người thì tính là cán bộ quốc gia cái gì, đều là một đám cường đạo, thổ phỉ! Lão Từ nhà chúng tôi bị bắt, nhưng mà công ty Tân Thế Kỷ còn là nhà của chúng tôi, các người dựa vào cái gì mà tiếp quản? Thành phố đưa tiền công trình, các người dựa vào cái gì mà không đưa cho chúng tôi? Bây giờ giao tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho ủy ban thể dục các người"

Trương Dương vừa đi vào, mấy bà già liền lao đến vây bắt hắn. Trương đại quan nhân không phải là không trải qua những chuyện như vậy, trong lòng nói Lưu Thúy Vân quả nhiên là có chuẩn bị. Ngày hôm nay không chỉ đến, mà còn ôm ác tâm nữa. Tuy rằng Trương Dương dũng mãnh, nhưng mà đối mặt với một đám đàn bà chanh chua cũng không có biện pháp, lúc trước hắn còn ở phòng du lịch Giang thành đã từng bị mấy người đàn bà chửi cho chạy trối chết, nhưng mà trải qua nhiều sóng gió thăng trầm trong quan trường, Trương đại quan nhân đã thành thục hơn so với trước kia rất nhiều. Hắn cười tủm tỉm nói: " Các người tìm ai thế?"

"Tìm lãnh đạo của các người!"

Trương Dương nói: "Tìm lãnh đạo à, các người chờ một chút, tôi đi gọi cho các người!" Thằng nhãi này nhìn ra tình thế không ổn, liền chuẩn bị chuồn ra mời công an đến. Chỉ là chưa kịp chờ cho hắn thoát thân, thì một âm thanh sắc bén đã vang lên: "Tên họ Trương kia, đứng lại, tao tìm mày đấy!"

Trương Dương ngẩng đầu, thấy vợ của Từ Quang Lợi Lưu Thúy Vân hùng hổ vọt xuống từ trên lầu, Lưu Thúy Vân cũng giống như Từ Quang Lợi, lúc trước cùng có xuất thân đồ tể giết heo, thân thể cao ráo, vô cùng hung hãn, vẻ mặt do tức giận mà run lên, trong con mắt lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm vào Trương Dương: "Tên họ Trương kia, người đại biểu pháp luật của Tân Thế Kỷ là chồng của tao, hắn bị bắt không sai, nhưng mà mày không thể cướp lấy công ty của bọn tao!"

Biểu hiện của Trương đại quan nhân cũng tương đối hàm dưỡng, mỉm cười nói: "Chị là vợ của giám đốc Từ à, đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện thì chúng ta có thể bình tâm tĩnh khí giải thích!"

"Bình tâm tĩnh khí cái rắm! Mày dựa vào cái gì mà giữ khoản công trình của bọn tao? Mày nghĩ rằng đàn ông nhà tao bị bắt, thì có thể khi dễ cô nhi quả phụ bọn tao sao, cướp đoạt tiền thuộc về bọn tao? Cái này gọi là tham ô đấy!"

Trương Dương nói: "Chị Lưu, nói cũng không thể nói như vậy, Trung Quốc cũng có tội phỉ báng đấy!"

"Bà đây bất chấp giá nào, nhà của bọn tao bị đám tham quan chúng mày lấy mất, chúng mày không phải muốn lão Từ nhà bọn tao đến tặng lễ sao? Ai muốn đem tiền cực khổ của mình tặng đi? Bây giờ hay rồi, bọn mày bắt lão Từ vào tù, mượn cơ hội tham ô tiền của hắn, nuốt chửng gia nghiệp nhà bọn tao, bọn mày không phải là người!" Bà ta vươn tay chỉ vào mũi của Trương Dương, Trương Dương lui về sau một bướ,c mới tránh không bị bà ta chỉ trúng.

Trương Dương nói: "Chổ này là cơ quan nhà nước, chị còn cố tình gây chuyện, tôi sẽ báo công an!"

Lưu Thúy Vân nói: "Báo công an thì báo công an, công an cũng phân rõ phải trái, mày dựa vào cái gì mà giữ tiền công ty bọn tao? Mày phạm tội tham ô, tao muốn kiện mày ra tòa!"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Tiểu Phó, báo công an!"

Phó Trường Chinh gật đầu, thật ra hắn đã gọi công an một lần rồi, nhưng mà cho đến bây giờ cũng không thấy công an đến.

Một đám đàn bà bắt đầu xúm lại chổ Trương Dương, Trương đại quan nhân nhìn ra thế cục hôm nay thật sự không ổn, nếu như ra tay, hai đấm ba đá khẳng định là làm cho đám đàn bà này ngã hết, nhưng mà làm như vậy thì mình sẽ trở thành trò cười trong thể chế Nam Tích, lúc trước người ta đã nói hắn chỉ biết dùng nắm tay, nếu như làm thế này, thì sau đó sẽ càng tiếp tục kéo dài trò cười đấy.

Trương Dương căm tức nhìn đám đàn bà chanh chua này, giận dữ hét: "Tôi xem ai dám đến!" Tiếng hét của hắn đúng là đủ lực, đám đàn bà này bị dọa đến dừng chân, Lưu Thúy Vân nói: "Tên họ Trương kia, ngày hôm nay mày phải giao tiền công trình ra!"

Trương Dương biết, đối với đám đàn bà chanh chua chợ búa này thì chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng nắm đấm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: "Chị Lưu, chị có phải là hiểu lầm hay không? Có chuyện gì chúng ta về văn phòng nói!" Trương Dương trước tiên muốn ổn định bà ta.

Lưu Thúy Vân mới không ăn quả lừa của hắn, cất giọng the thé nói:" Có cái gì không thể nói rõ trước mặt mọi người? Mày có phải là sợ chuyện tham ô công khoản bị bại lộ không? Tao phi! Mày là cán bộ quốc gia, mặc hàng hiệu xài điện thoại xịn, lái xe tốt, làm loạn quan hệ nam nữ, mày không làm thất vọng sự tin tưởng của đảng và quốc gia đối với mày sao?"

Trong lòng Trương đại quan nhân rất là nóng, đám đàn bà này đúng là không phải thứ tốt, nói thật sự là hàng tôm hàng cá ngoài chợ, tôi không cho một bài học, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Tiêu Điều Mẫn từ trong đám người đi ra, cô ta có quen với Lưu Thúy Vân, đi qua khuyên nhủ: "Chị Lưu, chị đừng nóng giậ, nhất định là hiểu lầm, có chuyện gì chúng ta vào phòng làm việc nói" Cô ta cầm lấy cánh tay của Lưu Thúy Vân, muốn kéo vào trong, chỉ là Lưu Thúy Vân giãy ra, đánh một cái tát tai qua, làm cho Tiêu Điều Mẫn ngã ngồi xuống đất, Lưu Thúy Hồng cả giận nói: "Đừng dùng bàn tay bẩn của mày đụng vào tao!"

Tiêu Điều Mẫn bị một cái tát của bà ta làm cho ngơ ngác, ủy khuất đến rơi lệ.

Trương Dương thật sự muốn nổi nóng, chỉ là lại có hơn mười mụ đàn bà vọt đến hương hắn. Trương đại quan nhân trải qua vô số hung hiểm, nhưng trường hợp này thì lần đầu tiên gặp phải, hắn muốn tránh né, nhưng mà đám đàn bà này đã vây chặt lấy hắn bốn phương tám hướng, có người còn dũng cảm bắt đầu cào lấy hắn. Trong đầu của Trương đại quan nhân chuyển qua vô số ý niệm, chỉ là đối mặt với đám đàn bà và trẻ nhỏ yếu nhược này thì cho dù mình có lực lượng to bằng trời cũng không có chổ dùng. Tuy rằng hắn vẫn luôn kiềm chế không ra tay, nhưng mà đám đàn bà này cũng không phải là dân lương thiện, chưa ai đụng vào Trương Dương, mà đã có ba bốn người ngã xuống đất: "Đánh người! Đánh người rồi! Đánh người... cán bộ quốc gia đánh người!"

Giọng nói của Lưu Thúy Vân lại vang lên: "Mọi người làm chủ cho chúng tôi, ngay cả người già mà hắn cũng đánh!"

Mấy cán bộ trong ủy ban thể dục thấy trận thế như vậy cũng không dám tiến lại, Thạch Thắng Lợi mang theo vài bảo vệ đến đây, nhưng mà đối mặt với đám đàn bà và người già, cũng không có biện pháp nào hết, vừa đi đến trước mặt, người ta đã lao lên.

Thạch Thắng Lợi vốn muốn biểu hiện, nhưng mà bị ba người đàn bà có tướng tá cường tráng vây lại, không kịp phân trần, trên mặt của Thạch Thắng Lợi đã xuất hiện vài vết cào.

Trương Dương vất vả trốn thoát khỏi vòng vây của đám đàn bà này, hắn chuẩn bị rời khỏi đây, Lưu Thúy Vân từ nãy giờ vẫn luôn theo dõi hắn, thấy Trương Dương muốn trốn, liền liều lĩnh vọt đến, một tay chụp lấy cánh tay của Trương Dương: "Mày không trả tiền thì đừng hòng chạy!"

Trương Dương nhịn bà ta cả buổi rồi, nội lực trong người dâng lên, Lưu Thúy Vân kêu á một tiếng, bàn tay níu lấy áo của Trương Dương tê rần, thân thể mất đi cân đối, ngã cái bịch xuống mặt đất xi măng, Lưu Thúy Vân gào lên: "Giết người!" Đám đàn bà này cũng rất là khoa trương.

Trương Dương nổi nóng, hắn nói với Thạch Thắng Lợi: "Ai dám ra tay thì bắt người đó lại!"

Phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương làm vẻ mặt đau khổ nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương bớt giận, hảo nam không đấu với nữ"

Trương Dương nói: "Đám gái mẹ này mà là nữ sao? Toàn bộ đều là cọp cái cả!"

Cuối cùng, đến lúc này đã vang lên tiếng còi xe công an, từ khi Phó Trường Chinh báo công an đến giờ đã bốn mươi phút rồi, hiệu suất hành động của công an quả thật là rất thấp.

Phó cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Triệu Quốc Cường tự mình mang đội đến, công an vừa đến, hiện trường hỗn loạn liền được khống chế, ngoại trừ Lưu Thúy Vân vẫn đang khóc thét ở đằng kia ra, thì những người khác đều cảm thấy sợ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.