Chương trước
Chương sau
Hai gã cảnh sát cũng hiểu ra, mặc dù họ không quen Trương Dương, nhưng đã rất quen với cái tên Trương Dương rồi, biết rằng vị trước mắt chính là Trương Dương, người làm cho hệ thống công an mất mặt, trong lòng hai người thầm sợ, vừa nãy đã đổ oan cho người ta mua bán mại dâm, còn lấy một chiếc đĩa giả vờ làm bằng chứng, nghĩ lại mà thấy khiếp đảm. Hai người họ vội vàng chạy ra xin lỗi Trương Dương, râu ngắn mặt rất thành khẩn: “Chủ nhiệm Trương, chúng tôi thật sự không biết là anh, nếu không thì có cho vàng cũng không dám để xảy ra việc hiểu lầm lớn thế này.” Câu này của gã thiếu kỹ thuật hơn là của Lý Bá Bình.

Trương Dương lạnh lùng nhìn Lý Bá Bình, tên này rất xảo quyết, muốn lợi dụng cách này để bịt miệng mình, làm cho hắn không thể trách cứ họ được, không truy cứu chuyện tối nay nữa, có điều Lý Bá Bình nghĩ quá đơn giản, Trương đại quan đâu có phải người dễ lừa như vậy.

Trương Dương nói với Khưu Phụng Tiên: “Tiểu thư Khưu, cô về trước đi.”

Lý Bá Bình nghe hắn nói vậy, tưởng rằng Trương Dương đã bỏ qua việc truy cứu chuyện này, trong lòng rất mừng, vội vàng nói: “Tôi đưa hai người về.”

Trương Dương nói: “Tôi không đi, các anh đưa tiểu thư Khưu về trước đi.”

Khưu PHụng Tiên biết rằng Trương Dương không thể nuốt nổi cục tức tối nay, thật ra cô cũng rất bực vì chuyện của tối nay, đứng dậy nói: “Vậy được, tôi về trước đây, có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại.”

Sau khi Khưu Phụng Tiên đi khỏi, Lý Bá Bình móc điếu thuốc ra, muốn đưa cho Trương Dương hút, Trương Dương nói: “Tôi không biết hút!”

“Chủ nhiệm Trương, anh xem muộn thế này rồi, có cần tôi đưa anh về nhà không?”

Trương Dương nói: “Anh goi Phòng Tâm Vĩ đến đây cho tôi.”

Lý Bá Bình ngớ người.

Trương Dương nói: “Đừng nói với tôi là anh không biết điện thoại của anh ta.”

Lý Bá Bình cắn môi, gã vẫn do dự. Trương Dương nói: “Tôi luôn luôn thông tình đạt lý, sự việc tối nay không thể cho qua như vậy được, anh cảm thấy mình có thể lãnh được trách nhiệm, thì giờ tôi sẽ đi, tôi đảm bảo, ngày mai cả đồn cảnh sát Hương Hà của các anh sẽ đen đủi, nếu như anh cảm thấy mình không đủ năng lực gánh vác, thì giờ anh mau gọi người có thể gánh việc này đến đây.”

Lý Bá Bình cứng đờ mặt, đây là điều kiện cuối cùng Trương Dương đưa cho gã.

Lý Bá Bình nói: “Chủ nhiệm Trương, đã nói rằng đây là hiểu lầm…”

“Hiểu lầm cái con khỉ! Anh hiểu, tôi cũng hiểu, sự việc tối nay là thế nào, các anh muốn làm trò gì? Mẹ kiếp, có ai là ngốc đâu cơ chứ, mọi người đều biết cả, Lý Bá Bình, tôi không chấp nhặt với người không biết gì, cả hai cảnh sát của anh nữa, tôi tin rằng các anh không biết tôi, vì thế mới gây ra chuyện này, nhưng nếu các anh không biết điều, tiếp tục lằng nhằng với tôi ở đây, thì đừng trách tôi giở mặt.”

Lý Bá Bình nói: “Cái này….”

Trương Dương nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ 10 phút, 11 giờ rưỡi, tôi cần gặp Phòng Tâm Vĩ, anh đi nói với anh ta, tôi đợi anh ta ở đồn cảnh sát Hương Hà, muộn một phút, sáng mai tôi sẽ giết đến phân cục, nói tất cả việc tối nay ra, để lãnh đạo thành phố Nam Tích xử lý.”

Lý Bá Bình sợ đến độ run rẩy, gã không phải là không muốn gánh, mà thật sự gánh không nổi chuyện này, gã chỉ là một phó đồn của một đồn công an thôi, loại người như Trương Dương có nhổ một bãi nước bọt cũng làm cho gã chết chìm được, tối nay bị Phòng Tâm Vĩ hại rồi. Lý Bá Bình thầm chửi, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Phòng Tâm Vĩ vừa đưa Mạnh Doãn Thanh về nhà, mới đến bên chiếc xe đã thấy điện thoại vang lên, vừa nhìn số là của Lý Bá Bình, đoán ngay được sự việc vẫn chưa giải quyết xong, gã thở dài, rồi nhấc điện thoại nói: “Có việc gì thế hả?”

Lý Bá Bình nói: “Cục trưởng Phòng, anh ta chỉ đích danh muốn gặp anh, bảo anh 11h rưỡi phải đến đồn công an, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không ngày mai anh ta sẽ giết đến phân cục.”

“Hắn ta dám à!” Phòng Tâm Vĩ nói một câu mạnh dạn, nhưng sau đó ngay lập tức lại mềm mỏng: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Thái độ tốt vào một chút, dỗ dành cho hắn ta đi đi.”

Lý Bá Bình không thể nào giấu nổi nỗi bực trong lòng nữa: “Cục trưởng Phòng, tôi đã tìm đủ mọi cách rồi, tóm lại giờ đây tôi chẳng làm gì được nữa cả.”

Phòng Tâm Vĩ đương nhiên nghe ra được sự oán giận trong lời của gã, tức giận nói: “Anh có thái độ gì thế hả?”

Lý Bá Bình không dám nói câu nào.

Phòng Tâm Vĩ nói xong câu này, nghĩ lại việc này là do mình gây ra, Lý Bá Bình cũng chẳng biết gì, trách gã cũng không tác dụng, gã liền thấp giọng nói: “Anh nói với anh ta, một lúc nữa tôi sẽ đến.”

Lý Bá Bình nghe Phòng Tâm Vĩ nói vậy, thật như trút được gánh nặng, chỉ cần Phòng Tâm Vĩ đến, là trách nhiệm của mình có thể trút được rồi, gã đi vào phòng, cười hì hì với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, tôi đã gọi điện cho cục trưởng Phòng rồi, anh ấy cũng rất giận dữ, và hết sức xin lỗi với những gì đã xảy đến với anh, còn nói sẽ đến giải thích với anh ngay lập tức.”

Trương Dương lười nhác nói: “Đợi anh ta đến rồi tính sau.”

Lý Bá Bình xu nịnh: “Chủ nhiệm Trương, anh có uống trà không? Tôi pha cho anh một chén uống cho tỉnh người.”

Trương Dương nói: “Được thôi!”

Sự việc trên thế gian này thay đổi thật khó lường, vừa nãy Trương Dương mới bị bắt, giờ đây đã trở thành người vô tội, ai mà dám nói rằng xã hội này người với người bình đẳng cơ chứ? Lòng người là cán cân, và chiếc cân trong lòng mỗi người lại không giống nhau, tiêu chuẩn đo đạc cũng khác nhau, có sự khác biệt đó, thì làm sao có thể nói đến cái gọi là bình đẳng được.

Trương Dương uống cốc hồng trà cho Lý Bá Bình pha cho, không ngờ ở một đồn cảnh sát nhỏ như vậy mà lại giấu được trà ngon đến thế.

Lý Bá Bình ngồi yên bên cạnh, vừa nhìn đồng hồ, vừa ngáp.

Cục trưởng phân cục Hà Tây cuối cùng đã đến, sự việc này quy kết rốt cuộc cũng vẫn là do Mạnh Doãn Thanh gây ra, trên đường Phòng Tâm Vĩ đến đây, cảm thấy hối hận vô cùng, Mạnh Doãn Thanh tối nay uống quá nhiều, nhưng gã thì lại không, Mạnh Doãn Thanh phát điên, mà gã cũng không cần thiết phải phát điên cùng, vốn dĩ việc này gã chỉ nghe qua là xong, nhưng gã lại làm theo chỉ thị của Mạnh Doãn Thanh, những người ở phía dưới lại nghe không ra, lấy gã ra làm bia đỡ đạn, trong quá trình làm việc xảy ra nhiều vấn đề sai lệch, rồi gây ra phiền phức lớn như vậy. Từ điểm Trương Dương bảo gã đến có thể đoán ra rằng, Trương Dương nhất định tính sổ với gã, sự việc này thật là phiền phức.

Phòng Tâm Vĩ bước vào trong đồn cảnh sát, âm thanh của gã vang lên trước, Phòng Tâm Vĩ tức giận mắng: “Lý Bá Bình, các anh làm cái trò gì thế hả? Sao lại làm ăn như thế này? Sự việc chưa điều tra rõ ràng mà đã bắt người vô cớ rồi à?”

Lý Bá Bình cũng khép nép, nhưng trong lòng thì đang chửi thầm trăm họ nhà Phòng Tâm Vĩ, tôi làm như vậy, chẳng phải là do anh chỉ huy hay sao. Mẹ kiếp nếu không phải anh ám thị cho tôi, thì tôi dám làm như vậy hay sao? Đám quan lại này thật là chẳng ai tốt đẹp cả, khi gây chuyện ai nấy đều giấu mặt đằng sau mà chỉ huy, giờ đây xảy ra sự cố, lại đẩy người khác ra đằng trước đỡ đạn, mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi lại phải làm bia đỡ đạn cho anh à? Chửi là chửi vậy, nhưng Lý Bá Bình cũng hiểu rằng, người ta làm quan lớn, sự việc ngày hôm nay chắc chắn sẽ bảo gã gánh vác.

Phòng TÂm Vĩ đến trước mặt Trương Dương, mặt rất hổ thẹn: “chủ nhiệm Trương, tôi thật không thể ngờ được xảy ra chuyện ngày hôm nay, xin lỗi anh, chỉ trách tôi bình thường không quản lý tốt họ, mới gây ra sự hiểu lầm lớn như thế này.”

Lại là hiểu nhầm, Trương Dương cười, hắn chầm chậm đặt cốc trà xuống bàn nói: “Đồn trưởng Lý, trà của anh ngon lắm.”

Lý Bá Bình nói: “Bạn tôi tặng cho đấy, nếu như chủ nhiệm Trương thích, thì tôi đưa cho anh hai hộp.”

Trương Dương nói: “Cục trưởng Phòng, theo ý của anh, thì sự việc tối hôm nay anh không biết, tất cả đều là s của đồn trưởng Lý sao?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Tôi thật sự không biết!”

Lý Bá Bình tức đến độ mặt trắng dã, không biết cái con mẹ nhà anh, Phòng Tâm Vĩ khốn kiếp, mẹ kiếp anh có còn là người hay không? Tại sao lại đùn đẩy trách nhiệm như vậy?

Trương Dương cười nói: “Đồn trưởng Lý bảo đây là hiểu nhầm, hai cảnh sát kia cũng nói là hiểu nhầm, nếu tất cả đã là hiểu lầm, thì xem ra sự việc này nên dừng lại ở đây thôi.”

Phòng Tâm Vĩ cười nói: “Đúng là chủ nhiệm Trương dễ nói thật, lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, không chấp nhặt chuyện nhỏ này.”

Nụ cười trên mặt Trương Dương ngay lập tức tắt rụi: “Mẹ kiếp, tôi dễ bắt nạt đến vậy sao? Anh đang định quay vòng tôi đấy à? Gây xong chuyện cho tôi, anh nói một câu hiểu nhầm là hết à? Anh tưởng tôi là thằng ngu chắc? Thế gian này có chuyện dễ dàng đến thế hay sao?”

Phòng Tâm Vĩ ngớ người, mặt đỏ: “Chủ nhiệm Trương, anh đừng giận, tôi biết rằng chúng tôi làm không tốt việc này.”

Trương Dương cười lạnh lùng nói: “Làm không tốt à? Không bắt được tận mắt gian phu dâm phụ đương nhiên là không tốt rồi, anh thất vọng lắm đúng không?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Chủ nhiệm Trương…Ý của anh là gì? Tôi đến đây là để xin lỗi anh đó, vì đồn cảnh sát nhận được người báo nên mới đi điều tra, họ cũng chỉ là có trách nhiệm với công việc thôi…”

Trương Dương nói: “Đừng có nói với tôi hai chữ trách nhiệm, mẹ kiếp, anh định giấu ai chứ? Tôi là thằng nhóc lên ba đấy à? Thứ thủ đoạn này tôi gặp nhiều lắm rồi, thế nên tôi mới nói, các anh liệu có thể chơi trò gì mới mẻ hơn được không? Vừa nãy hai viên cảnh sát kia còn lấy đĩa ra để dọa tôi, mẹ kiếp, các người là cảnh sát hay là ăn cắp vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.