Chương trước
Chương sau
Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, Trần Hạo là Phó thị trưởng Thường Vụ, cho dù xin nghỉ, cũng không cần phải bảo Thạch Trọng Hằng đặc biệt tới nói một tiếng với mình, bọn họ làm như vậy, cũng quá coi trọng đối với mình. Trương Dương cho rằng chuyện đặc biệt đi qua nói rõ chuyện này cũng không phải ý tứ của Trần Hạo, chỉ là Thạch Trọng Hằng cần một cái lấy cớ tìm đến mình để triển khai trọng tâm câu chuyện. Trương Dương nói: "Chuyện của thị trưởng Trần thực sự là đáng tiếc, nhưng mà nếu bệnh này rơi vào trên người của ông ấy, cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực, y học hiện tại phát triển như thế, rất nhiều chứng ung thư cũng đã có thể trị hết, tôi tin tưởng thị trưởng Trần nhất định là người lành tự có trời giúp."

Thạch Trọng Hằng nói: "Cậu ấy chuẩn bị sau khi mổ tại bệnh viện Nhân Dân của tỉnh sẽ trở lại Nam Tích để trị liệu hậu phẫu, chỉ cần được chuyên gia cho trị bệnh bằng phương án hóa trị, tiến hành trị liệu hậu kỳ như thế nào cũng đều là như nhau."

Trương Dương gật đầu: "Tỉnh biết chuyện này chứ?"

Thạch Trọng Hằng nói: "Đã nói qua. " ***

Bên trong phòng họp của Thành Ủy Nam Tích, các Thường Ủy đang họp, bầu không khí hôm nay có vẻ có chút áp lực, tâm trạng của bí thư Thành Ủy Từ Quang Nhiên cực kỳ không tốt, đầu tiên là chuyện em trai Từ Quang Lợi của y bởi vì đút lót Huệ Kính Dân bị Viện Kiểm Sát mời qua, sau đó lại biết Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo bị ung thư, vừa rồi lại nhận được tin tức Phó thủ tướng Văn Quốc Quyền tại phát biểu tại khu khai phá Lam Sơn nói chuyện một lần, đề nghị các thành phố nên đánh vỡ quan niệm khu vực, tăng cường hợp tác kinh tế qua lại, bù đắp lẫn nhau, cùng chung tay khai phá, dùng nguyên tắc phát triển cộng đồng làm tốt công tốt, tiến thêm một bước tăng thêm cải cách, trong đó trọng điểm đưa ra chuyện Thâm Thủy Cảng Nam Tích, nói cái gì là Thâm Thủy Cảng không phải chỉ là chuyện của mình Nam Tích, công trình trọng đại như vậy hẳn là tập trung tất cả ưu thế của các khu xung quanh, bài trừ quan niệm khu vực, như vậy mới có thể thuận lợi hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ xây dựng.

Từ Quang Nhiên biết Văn Quốc Quyền sẽ không vô duyên vô cớ cường điệu chuyện này, hơn nữa nếu chuyện này được hắn nói ra, lại không thể coi như là chưa từng phát sinh chuyện gì được, toàn bộ Bình Hải đều đang quan tâm nhất cử nhất động của Văn Quốc Quyền, lời nói này của Văn Quốc Quyền không chỉ có là nói với Lam Sơn, mà cũng là nói với Nam Tích, nói với toàn bộ tỉnh Bình Hải.

Hội nghị bắt đầu từ bệnh tình của Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Sáng ngày hôm nay, đồng chí Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đã nhờ người nhà trình đơn xin từ chức, bởi vì nguyên nhân thân thể, ông ấy đã không cách nào tiếp tục đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường vụ, đây là đơn xin từ chức của ông ấy." Y vung lên tờ đơn trong tay, sau đó chậm rãi đặt ở trên mặt bàn.

Ánh mắt của các Thường Ủy khác đều nhìn Từ Quang Nhiên, tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng của Từ Quang Nhiên không vui, cho tới nay Trần Hạo cùng Thường Lăng Không đều là trợ thủ đắc lực của y, Thường Lăng Không trước đó đã đi tới Lam Sơn đảm nhiệm chức thị trưởng, bây giờ Trần Hạo lại bị bệnh, phụ tá đắc lực của Từ Quang Nhiên tại trong khoảng thời gian ngắn trước sau rời đi, đối với y cũng không phải cái chuyện tốt gì. Huống chi em trai Từ Quang Lợi của y bởi vì đút lót mà bị bắt, cho dù Từ Quang Nhiên là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Tích, y cũng là hết đường xoay xở với chuyện này, bởi vì chủ chính chuyện này chính là Tống Hoài Minh, Từ Quang Nhiên không dám động chân động tay bất luận cái gì, trong khoảng thời gian này Từ Quang Nhiên cũng không sống dễ chịu.

Từ Quang Nhiên bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là họa vô đơn chí, chuyện không may thì một chuyện nối tiếp một chuyện, y thấp giọng nói: "Chuyện của đồng chí Trần Hạo thực sự là làm cho chúng ta cảm thán, cho nên tôi bình thường vẫn nhấn mạnh mọi người không nên chỉ lo công tác, cũng phải chịu khó bảo trọng thân thể, phải biết rằng thân thể là tiền vốn lớn nhất, không có một thân thể vượt qua thử thách thì còn tiến hành công tác như thế nào được? Còn nói chuyện gì tới phục vụ người dân?" Nói đến đây y bỗng nhiên cảm thấy một loại phiền muộn không nói nên lời, làm trong lại tiếng nói, nói tiếp: "Tuy rằng đồng chí Trần Hạo ngã bệnh, nhưng là công việc của chúng ta vẫn là phải tiếp tục đi, mọi người thảo luận một chút, hiện nay để ai tới thay thế công tác của ông ấy thì thích hợp."

Những lời này của Từ Quang Nhiên có ý nghĩa muốn tại trong đông đảo các Phó thị trưởng tuyển ra một vị Phó thị trưởng thường vụ, hơn nữa vị Phó thị trưởng thường vụ này sẽ trở thành Thường Ủy của thành phố Nam Tích trong thời gian tới.Từ Quang Nhiên nói xong, ngay sau đó liền đề nghị: "Trước tiên tôi xin đưa ra một người được đề cử, tôi cảm thấy đồng chí Vương Hải Ba không tồi, mọi người thấy thế nào?"

Tất cả Thường Ủy đều vẫn duy trì trầm mặc, Vương Hải Ba cùng Trần Hạo đều như nhau, đều là người của Từ Quang Nhiên, kỳ thực đa số mọi người trong Thường Ủy có thói quen trầm mặc, tại Nam Tích mà chống đối với Từ Quang Nhiên chính là không sáng suốt.

Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Tôi cảm thấy đồng chí Cung Kỳ Vĩ thích hợp hơn một chút, quá khứ ông ấy đã được phân công quản lý công tác thể dục, tương đối quen thuộc đối với lĩnh vực này." Hạ Bá Đạt đã cảm giác được mùi vị gió thổi mưa giông trước cơn bão, Từ Quang Nhiên đang đứng ở trên cơn sóng gợn của chính trị, nếu như y lại không biết nắm chặt cơ hội hiếm có này, như vậy y cũng thể lăn lộn nhiều năm tại trong thể chế như thế, Hạ Bá Đạt cũng không nói đề nghị Cung Kỳ Vĩ làm Phó thị trưởng thường vụ, mà là cố ý làm lẫn lộn khái niệm, đề nghị phân công công tác thể dục cho Cung Kỳ Vĩ.

Từ Quang Nhiên đương nhiên biết mục đích của Hạ Bá Đạt, y thản nhiên nói: "Trọng trách trên vai đồng chí Kỳ Vĩ đã đủ nặng rồi, công trình Thâm Thủy Cảng nặng nề như vậy, tôi không muốn ông ấy phân tâm." Những lời này bằng là công nhiên phủ quyết đề nghị của Hạ Bá Đạt.

Từ Quang Nhiên tiếp tục nói: "Mọi người giơ tay biểu quyết đi, tôi đề nghị đồng chí Vương Hải Ba tạm thời tiếp nhận công tác của đồng chí Trần Hạo, đồng ý xin mời giơ tay." Từ Quang Nhiên rõ ràng ý thức được bây giờ sóng ngầm của chính đàn Nam Tích đã bắt đầu khởi động, y phải áp dụng biện pháp quyết đoán, ổn định địa vị chính trị của mình tại Nam Tích, nếu không thì quyền lên tiếng tuyệt đối của y nhiều năm tại Nam Tích sẽ phải đối mặt với một lần khiêu chiến chưa từng có.

Từ Quang Nhiên là người thứ nhất giơ lên cánh tay của mình, ngay khi y chuẩn bị đem quyết định của mình áp đặt cho tất cả Thường Ủy khác thì thư ký của y vội vã đi đến, ghé vào bên tai y thấp giọng nói: "Có điện thoại, điện thoại của chủ tịch tỉnh Tống. "

Sắc mặt của Từ Quang Nhiên thay đổi, không nghĩ tới Tống Hoài Minh lại gọi điệ thoại cho y ở cái thời khắc mấu chốt này, y phải dừng lại hội nghị, cấp tốc đi tới sát vách của gian phòng, tiếp nhận điện thoại từ trong tay thư ký, dùng khẩu khí cung kính nói: "Chủ tịch tỉnh Tống, chào ngài, tôi là Từ Quang Nhiên. "

Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Quang Nhiên, Phó thủ tướng Văn rất quan tâm chuyện Thâm Thủy Cảng các anh, đã tiến hành đi sâu tìm hiểu các khó khăn các anh phải đối mặt, lần này tới Lam Sơn, ông ấy đã đặc biệt cùng với cán bộ lãnh đạo Lam Sơn tiến hành bàn bạc một lần nhằm vào chuyện Thâm Thủy Cảng, sau khi mọi người thảo luận cho rằng, có lẽ nên cho Lam Sơn gia nhập vào trong việc xây dựng Thâm Thủy Cảng, đây cũng là ý của bí thư Kiều."

Trong đầu Từ Quang Nhiên vang lên một tiếng "ông ông", y cảm thấy đầu mình sẽ mau nổ tung, hồi đó khi Cung Kỳ Vĩ đưa ra chuyện này, y vất vả lắm mới dẹp đi được, cũng nghĩ chuyện này đã thành quá khứ rồi, làm sao bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ, tuy rằng Văn Quốc Quyền là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viên, nhưng hắn hẳn là sẽ không can thiệp vào nội chính của địa phương, lời nói này của Tống Hoài Minh đến tột cùng là có bao nhiêu có thể tin? Có điều là bất luận có phải do Văn Quốc Quyền đề xướng hay không, nếu đã do chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh nói ra, liền chứng minh chuyện này đã trở thành kết cục đã định. Cổ họng Từ Quang Nhiên phát ra thanh âm khô khốc: "Chủ tịch tỉnh Tống, công trình Thâm Thủy Cảng đã khởi động toàn diện, tất cả đều đang tiến hành theo trình tự, tôi cảm thấy giữa đường phát sinh thay đổi cũng không tốt."

Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Quang Nhiên, là một vị lão đảng viên, một cán bộ kỳ cựu, ánh mắt của anh không thể thủy chung hạn chế trong đất Nam Tích, công trình Thâm Thủy Cảng sẽ mang tới cho các thành thị chung quanh một cái cơ hội phát triển nhảy vọt, để cho Lam Sơn gia nhập vào xây dựng Thâm Thủy Cảng, cũng là vì chia sẻ áp lực các anh phải chịu đựng, có một số việc tất cả mọi người đều rất rõ ràng, vài ngày trước đó Thâm Thủy Cảng đã từng đối mặt với đình công, tuy rằng bây giờ tình hình đã có giảm bớt, nhưng mà nếu như không giải quyết từ trên vấn đề căn bản, qua thời gian không được bao lâu, loại chuyện này sẽ còn phát sinh."

Từ Quang Nhiên tháo kính ra lau mồ hôi trán.

Tống Hoài Minh nói: "Kỳ thực tại trước khi Phó thủ tướng Văn tới Nam Tích, tôi đã cùng bí thư Kiều nói qua về chuyện của Thâm Thủy Cảng, Phó thủ tướng Văn nhắc tới vấn đề này, tôi đặc biệt cùng bí thư Kiều trao đổi một chút ý kiến về chuyện này, cũng đạt được cái nhìn nhất trí, để cho công trình Thâm Thủy Cảng có thể xây dựng thuận lợi trọn vẹn, phải tăng mạnh hợp tác khu vực, kỳ thực đồng chí Thường Lăng Không, thị trưởng thành phố Lam Sơn trong quá khứ chính là người phụ trách hạng mục Thâm Thủy Cảng, thêm vào giúp đỡ hẳn là không tồn tại cái vấn đề gì không thích hợp chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.