Chương trước
Chương sau
Tiểu nha đầu tóc vàng đó, sợ hãi, có điều cô ta cũng rất thông minh, vội vàng cầm bức tranh thêu đó đi tới bên cạnh La Tuệ Ninh: "Cô à, chúng cháu sai rồi, bức tranh thêu này chúng cháu tặng cô."

La Tuệ Ninh không khỏi trách cứ lườm Trương Dương một cái: "Xem con kìa, khiến cho cô bé này sợ mất rồi!"

Trương Dương nghĩ thầm đây cũng không phải là con cố ý, thằng cháu Thạch Thắng Lợi này sao lại trùng hợp ở phố Thư Vân này vậy?

Thạch Thắng Lợi không biết thân phận của La Tuệ Ninh, có điều gã biết phải tôn kính người đi cùng Trương Dương, cúi đầu chào La Tuệ Ninh, nói: "Chào dì, cháu là Thạch Thắng Lợi của Ủy ban thể dục thể thao, là bộ hạ của chủ nhiệm Trương!"

Trương đại quan nhân bất lực, hay quá rồi, mày cũng không nhìn lại cái hình tượng của mày đi à, đây chẳng phải là bôi nhọ hình tượng Ủy ban thể dục thể thao chúng tao sao?

La Tuệ Ninh nhìn thấy bộ dạng đơ đơ của Thạch Thắng Lợi thì cũng không biết nói gì, chỉ mỉm cười bảo: "Tiểu Thạch à, đừng uống nhiều như vậy, còn trẻ thì phải chú ý tới sức khỏe!"

Thạch Thắng Lợi gật đầu: "Biết rồi ạ!"

La Tuệ Ninh định trả lại bức tranh thêu thì Thạch Thắng Lợi nói: "Không cần đâu, để cháu chả họ tiền!"

La Tuệ Ninh nhìn thấy người xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền cầm bức tranh thêu đó tiếp tục đi về phía trước.

Trương Dương theo sát La Tuệ Ninh, nói: "Thạch Thắng Lợi là con trai của khu trưởng khu Thiên Hối, thằng ôn này bình thường không làm ăn gì cả, cả ngày đi gây chuyện, cho nên con bảo gã tới Ủy ban thể dục thể thao làm việc, tạm thời để gã phụ trách công tác trị an hiện trường của công trường trung tâm thể dục mới, cho gã một hư chức trưởng ban bảo vệ, cái này gọi là nhân tận khí tài."

La Tuệ Ninh không khỏi bật cười, bà ta cảm thán nói: "Con khác hẳn Hạo Nam, con với loại người nào cũng quan hệ được, Hạo Nam thì cao ngạo hơn một chút, bạn bè cũng không nhiều bằng con, có thể cũng chính bởi vì nguyên này đã tạo thành tính cách hướng nội của nó!"

Trương Dương nói: "Con và Hạo Nam xuất thân khác nhau, cho nên phương thức đối nhân xử thế của bọn con cũng khác nhau, như con đây cũng không phải tốt, nhiều bạn thì lại nhiều chuyện."

La Tuệ Ninh nói: "Không biết vì sao, hai đứa con trai này của mẹ tình cách đều không giống mẹ!"

Trương Dương không nói gì, biết La Tuệ Ninh mỗi khi nhắc tới gia đình, tâm tình sẽ luôn chịu một số ảnh hưởng, tối nay dẫn bà ta ra ngoài, khó lắm mới khiến tâm tình của bà ta được thoải mái một chút, Trương Dương không muốn bà ta lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, nhưng đề tài một khi đã gợi lên, vốn không dễ dàng như vậy quên đi như vậy, La Tuệ Ninh nói: "Sắp năm mới rồi, Hạo Nam lại phải tới Tân Cương, tết âm lịch không biết có được về không?"

Trương Dương nói: "Kệ anh ta có về hay không, con năm nay nhất định sẽ tới kinh thành chúc tết mẹ, có điều phải đợi sau tháng ba."

La Tuệ Ninh cười nói: "Được, chỉ cần con đến là mẹ vui rồi. Đúng rồi, con hay là gọi điện thoại cho cả Yên Nhiên, xem có thể rủ nó cùng đến không?"

Trương Dương nói: "Con chắc là tết cô ấy không về đâu."

La Tuệ Ninh nói: "Con chưa gọi làm sao biết được nó có về hay không? Trương Dương, con cũng lớn rồi, Yên Nhiên tốt như vậy, con nếu bỏ lỡ thì thật sự rất đáng tiếc, nghe lời mẹ đi, chủ động gọi điện thoại cho nó, con gái thích nghe nịnh, chỉ cần con nịnh cho nó vui vẻ, những điều không vui trước đây sẽ tan thành mây khói."

Trương đại quan nhân am hiểu nhất chính là nịnh con gái, có điều vấn đề của Sở Yên Nhiên không phải là nịnh, mà là làm thế nào cởi bỏ khúc mắc trong lòng cô ta. Cho tới bây giờ, Trương Dương vẫn chưa có biện pháp gì hay.

La Tuệ Ninh nói: "Như vậy đi, mẹ gọi điện thoại cho nó, mẹ giúp hai đứa hàn gắn lại."

Trương Dương vội vàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, thật sự không cần mà."

La Tuệ Ninh nói: "Một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa, tình cảm là phải lựa chọn, không thể nhìn thấy một người là yêu một người, như vậy con sẽ hại mình và cũng cả người khác."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, chúng ta có thể không nói về việc này nữa không? Mẹ nói nữa là con chỉ muốn xuất gia làm hòa thượng thôi."

La Tuệ Ninh không nhịn được liền cười nói: "Mẹ tin con mới lạ đó, người trong thiên hạ đề có thể chạy đi làm hòa thượng, nhưng con thì không, may mà con không ở thời cổ đại, nếu không thì có đến ba bốn người vợ mất."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, hay là mẹ đề xuất với cha nuôi đi, lần sau sửa đổi hiến pháp, phê trừ thể chế một vợ một chồng, đề án viết như thế này này, vì để phát huy mạnh truyền thống Trung Hoa của chúng ta, kế thừa di sản, phong tục quý báu của lịch sử, đặc biệt sửa luật hôn nhân, từ giờ huỷ bỏ chế độ một vợ một chồng, chỉ cần các bên tự nguyện, có thể trở thành vợ chồng hợp pháp."

La Tuệ Ninh cười mắng: "Con tự đi mà nói, xem ông ấy có xé rách miệng con ra không?" Nói xong bà ta cười phá lên.

Ngay cả Lý Vĩ không hay nói cười cũng mỉm cười theo.

Trương đại quan nhân nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hiếm có của Lý Vĩ, không khỏi thở dài nói: "Tôi nói này Lý Vĩ, anh hay là đừng cười nữa, anh cười so với khóc còn khó coi hơn!"

..

Người sống trên đời không thể không có phiền não được, La Tuệ Ninh cũng, con người khi còn sống không thể hoàn mỹ, không có khuyết điểm sẽ mất đi hy vọng đối với sự tốt đẹp, cuộc sống quá hoàn mỹ cũng sẽ khiến cho người ta khiến cho người ta đần độn vô vị, hỉ nộ ái ố đan vào cùng một chỗ mới có thể xây dựng ra một nhân sinh hoàn chỉnh.

Nhân sinh lần thứ hai của Trương đại quan nhân cho tới bây giờ coi như không tồi, tuổi còn trẻ mà đã lên tới độ cao mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể với tới. Sĩ đồ của hắn đã khiến vô số người cảm thán.

Thịnh Kim Đường chính là một trong số đó, y cực khổ làm việc hơn ba mươi năm trời, đến bây giờ vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao, so với Trương Dương hắn thực sự là chỉ muốn tự sát cho xong. Nhưng theo thời gian công tác của Trương Dương ở Ủy ban thể dục thể thao càng lúc càng dài, Thịnh Kim Đường từ mâu thuẫn lúc ban đầu, về sau thành ngạc nhiên và đến bây giờ thì phục rồi, tâm lý của y trải qua quá trình biến hóa liên tiếp, ngay khi Thịnh Kim Đường bắt đầu tâm phục khẩu phục Trương Dương, chuẩn bị thật thà làm việc dưới sự lãnh đạo của Trương Dương thì y lại gặp phiền toái.

Ngày Văn Quốc Quyền rời khỏi Nam Tích, Thịnh Kim Đường đã bị Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích gọi đến, thật ra tình huống đã nói rõ, trước khi Ủy ban kỷ luật tìm Thịnh Kim Đường cũng đã nắm giữ chứng cớ đầy đủ, những chứng cớ này đều là Ủy ban kỷ luật tỉnh cung cấp cho bọn họ, khi nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật nói ra chuyện đút lót của Thịnh Kim Đường, sắc mặt của Thịnh Kim Đường lập tức thay đổi. Thật ra từ sau khi nghe nói Huệ Kính Dân bị song quy, Thịnh Kim Đường cả ngày sống trong thấp thỏm lo âu, y trước đây vì muốn thăng cấp, đã tặng lễ cho chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Huệ Kính Dân, mức tiền cũng không lớn, y biếu một vạn đồng cho Huệ Kính Dân, nhưng một vạn này vừa hay đúng tiêu chuẩn để lập án.

Huệ Kính Dân sau khi phòng tuyến tâm lý bị công phá, những chuyện có thể nhớ tới trên cơ bản đều nói ra hết, Thịnh Kim Đường là một trong số nhóm người bị khai ra đầu tiên, đều này cũng rất bình thường, nếu đã khai thì trước tiên phải nói những điều không quan trọng, còn con số lớn hơn, tính chất nghiêm trọng hơn thì để sau.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên tự mình phụ trách tra hỏi, vẻ mặt của y rất ác liệt: "Đồng chí Thịnh Kim Đường, anh là một lão đồng chí, tôi hy vọng anh có thể ý thức được sai lầm mà mình đã mắc phải, tích cực phối hợp công tác với chúng tôi, khai ra toàn bộ vấn đề của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.