Chương trước
Chương sau
Tra Tấn Bắc nói: "Thông trăm thứ không bằng tinh một thứ, nguyên tắc làm ăn của tôi là không thích khắp nơi hoa nở, chỉ thị trường châu báu thôi đã hút hết đại bộ phận tinh lực của tôi rồi, tôi không có dã tâm lớn như vậy." Khi nói không quên liếc Hà Trường An một cái.

Hà Trường An mỉm cười, y cầm chén rượu lên nói với Khưu Phượng Tiên: "Khưu tiểu thư, tôi kính cô."

Khưu Phượng Tiên cười cười chạm gốc với Hà Trường An.

Hà Trường An uống một ngụm rồi nói: "Tôi mấy ngày trước ở Hongkong có gặp cha cô, Khưu tiên sinh khen cô không ngớt miệng."

Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: "Người làm cha luôn yêu thương con gái nhất mà."

Hà Trường An cười nói: "Tôi còn gặp Lâm công tử, anh ta rất quan tâm cô, cha cô cũng rất thích anh ta, nghe nói hai nhà thế giao à."

Khưu Phượng Tiên nói: "Chúng tôi là bạn tốt."'

Hà Trường An cười nói: "Nhìn ra mà!" Y đặt chén rượu xuống, quay sang Trương Dương, nói: "Một nam nhân chân chính không thể không không động tâm đối với mỹ nữ, cậu nói có đúng không?"

Cơ nhục ở khóe môi Tra Tấn Bắc bỗng dưng giật giật, y nghe ra, câu này của Hà Trường An là đang ám chỉ mình.

Trương Dương cũng nghe ra, bên ngoài đồn đãi Tra Tấn Bắc đồng tính luyến ái, lúc trước khi ở kinh thành, có phóng viên nghi ngờ giới tính của Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc giận tím mặt, còn đấm cho tên phóng viên đó một trận, Hà Trường An tuyệt đối là đang cố ý kích động Tra Tấn Bắc. Có điều Trương Dương cũng thấy lạ, Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên quen nhau lâu như vậy, quan hệ của hai người xem ra lại vô cùng bình thường, chỉ giới hạn ở quan hệ hợp tác, những lời này của Hà Trường An nói không sai, một nam nhân chân chính không thể không không động tâm với mỹ nữ, đổi thành Trương đại quan nhân, khẳng định sẽ không làm được tương kính như tân như Tra Tấn Bắc, xem ra giới tính của Tra Tấn Bắc thật sự có chút vấn đề.

Tra Tấn Bắc nói: ""Hà tổng tổng, theo lời của anh, giữa nam nữ không tồn tại tình bạn bè thuần khiết ư?"

Hà Trường An mỉm cười nói: "Theo ý tôi, giữa khác phái tồn tại tình bạn và giữa cùng phái tồn tại tình yêu là vớ vẩn, là đáng cười."

Sắc mặt Tra Tấn Bắc trở thành tái mét, bàn tay cầm chén rượu của y run nhè nhẹ, mỗi người đều có nhược điểm, mà Hà Trường An hoàn toàn bắt được bộ phận yếu đuối nhất của Tra Tấn Bắc.

Khưu Phượng Tiên nhận thấy được sự dị thường của Tra Tấn Bắc, cô ta vươn tay tóm lấy cổ tay Tra Tấn Bắc, mỉm cười nói: "Hà tổng, tôi thật không biết phải nói ngài hiện thực hay là ngài bảo thủ, thời đại hiện tại đã khác trước đây rồi."

Hà Trường An cười ha ha nói: "Thời đại bất đồng? Nhưng chó đực và chó đực tuyệt đối không sinh ra được chó con."

Trương đại quan nhân thầm tán dương, công phu nói đểu của Hà Trường An đúng là cường hãn.

Khưu Phượng Tiên xấu hổ đến mắt đỏ bừng lên, không chỉ là cô ta, tất cả nữ sĩ ở đây đều có chút đỏ mặt, không ai ngờ rằng Hà Trường An trước giờ luôn tao nhã mà lại nói ra một câu thô tục như vậy.

Tra Tấn Bắc nói: "Người và động vật khác nhau, góc độ nhìn vấn đề cũng khác nhau, tình cảm của nhân loại động vật không thể hiểu được."

Hà Trường An cười nói: "Một loại tình cảm nào đó sẽ không xúc tiến sự phát triển của xã hội, nếu để mặc cho nó tiếp tục lan tràn, rồi sẽ có một ngày nhân loại sẽ đi theo hướng diệt vong." Nói xong câu này, Hà Trường An đứng dậy: "Thất lễ rồi."

Tra Tấn Bắc lạnh lùng nhìn Hà Trường An rời đi, Khưu Phượng Tiên túm lấy tay y, sợ y không kiềm chế được mà phẫn nộ, thật ra cô ta có chút lo thừa, Tra Tấn Bắc không phải nhân vật tầm thường, tuy rằng Hà Trường An đâm trúng chỗ đau trong lòng y, nhưng Tra Tấn Bắc sau cơn phẫn nộ ngắn ngủi lúc ban đầu đã điều chỉnh tâm tính của mình, y sẽ không mất đi lý trí, mục đích của Hà Trường An chính là chọc giận y, nếu y thực sự tức giận thì trúng bẫy của Hà Trường An rồi.

Trương Dương bàng quan Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đấu đá nhau, hắn nhớ tới một câu, lịch sử phát triển của nhân loại chính là một bộ lịch sử đấu tranh, đấu tranh quả nhiên là không đâu không có.

Loại yến hội chính trị cấp bậc này không có dư địa cho Trương đại quan nhân múa may, ý nghĩa chân chính mà hắn tới đây chính là La Tuệ Ninh muốn lợi dụng cơ hội lần này, cường điệu với các lãnh đạo Bình Hải rằng Trương Dương là con nuôi của bà ta, La Tuệ Ninh sở dĩ làm như vậy, là xuất phát từ sư áy náy lần trước trong chuyện sân bay mới Giang Thành đối với Trương Dương, bà ta muốn thông qua phương thức này để bồi thường cho hắn. Văn Quốc Quyền có thể lý giải được nỗi khổ của người vợ, nhưng trong lòng y cho rằng cách làm của vợ là không cần thiết, tình huống của Bình Hải vô cùng phức tạp, chỉ tầng lãnh đạo mà nói, Kiều Chấn Lương chắc gì đã nể mặt mình, y khẳng định sẽ không vì mình mà đối đãi khác với Trương Dương, về phần Tống Hoài Minh, bởi vì con gái của y, Sở Yên Nhiên chia tay với Trương Dương, hiện tại quan hệ với Trương Dương cũng hạ thấp tới cực điểm.

Tuy rằng Trương Dương có chút năng lực, nhưng ở trong mắt Văn Quốc Quyền, hắn chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, một nam nhân thành thục nên hiểu được lợi dụng tất cả điều kiện tiện lợi bên cạnh, thông qua con đường nhanh và tiện nhất để đi tới thành công, mà Trương Dương thì không phải, rất nhiều chuyện mà hắn làm đều khiến cho người ta khó hiểu, Sở Yên Nhiên bất kể xuất thân hay là tướng mạo nhân phẩm đều hơn người, Trương Dương lại không biết quý trọng, rõ ràng biết đắc tội với quân đội mà lại tự chuốc lấy những phiền toái không cần thiết, vẫn biết khó mà lên, nhưng Văn Quốc Quyền lại không thể không cảm thán vận may của hắn, ở sau lưng hắn luôn có một số người tận lực bảo vệ hắn, vợ của mình chính là một trong số đó, La Tuệ Ninh đã đối đãi với Trương Dương như con trai ruột của mình. Có lẽ vợ thiếu sự bồi bạn của con cái, nghĩ đến đây, trong lòng Văn Quốc Quyền cảm thấy một chút áy náy, chính trị đã lấy đi quá nhiều tinh lực của mình, có lẽ nên giành chút thời gian ở bên cạnh người thân.

Trương Dương rời khỏi hiện trường yến hội trước, khi đang tới bãi đỗ xe, nhìn thấy Ngô Minh đang ở bên ngoài gọi điện thoại, rất trùng hợp là, khi y gọi điện thoại lại dựa vào chiếc xe Jaguar mà Trương Dương lái.

Trương Dương đi tới, mỉm cười nhìn Ngô Minh, Ngô Minh bị hắn nhìn cho cả người không được tự nhiên, vội vàng thôi không nói chuyện, tắt điện thoại nói: "Tìm tôi có việc gì à?"

Trương Dương lắc đầu, chỉ chỉ vào chiếc Jaguar đó: "Xe của tôi?"

Ngô Minh lúc này mới biết Trương Dương vì sao hắn lại nhìn mình như vậy, có chút áy náy cười nói: "Ngại quá, làm mất thời gian của cậu rồi."

"Không sao!" Trương Dương mở cửa xe, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi: "Phó bí thư Ngô, trọng điểm lần này của thủ tướng Văn là khảo sát Lam Sơn các vị à?"

Ngô Minh vừa rồi gọi điện thoại chính là đrrt báo cáo chuyện này với thị lý, cho tới bây giờ Văn Quốc Quyền vẫn chưa xác định hành trình cụ thể, lúc trước hành trình thị sát của ông ta tất cả đều là phía Bình Hải an bài, nhưng ông ta là lại không đồng ý, không ai biết ngày mai sẽ có biến hóa như thế nào, Ngô Minh chỉ có thể thông tri cho thị lý làm tốt chuẩn bị tất cả, Ngô Minh vốn không muốn nói gì thêm với Trương Dương, nhưng tối nay La Tuệ Ninh ở trước mặt mọi người cường điệu Trương Dương là con nuôi của bà ta, mọi người tham dự yến hội đều nhìn thấy, Ngô Minh trong lòng khẽ động, có lẽ Trương Dương biết lịch trình của Văn Quốc Quyền, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu chắc biết an bài cụ thể lần này của thủ tướng Văn chứ?"

Trương Dương lắc đầu: "Tôi không biết, tôi cũng không hỏi, dù sao trọng điểm thị sát lần này của ông ta là khu khai phá, không liên quan gì tới Nam Tích của chúng tôi." Hắn là thật sự không biết, hắn chẳng thấy chuyện Văn Quốc Quyền đến Bình Hải thị sát có gì to tát, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới hắn."

Nhưng Ngô Minh thì khác, chuyện dầu tiên mà Văn Quốc Quyền tới Bình Hải chính là thị sát khu khai phá Đông Giang, xem ra trọng điểm ông ta lần này đến Bình Hải chính là thị sát hạng mục khu khai phá, mà khu khai phá Lam Sơn là khu khai phá cấp quốc gia duy nhất trong tỉnh Bình Hải, khẳng định là nơi mà Văn Quốc Quyền sẽ thị sát, phía Lam Sơn bọn họ nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị mới được.

Trương Dương khởi động động cơ, Ngô Minh lui qua một bên, Trương Dương chậm rãi lái xe qua, khi đi qua bên cạnh Ngô Minh, hắn hạ cửa kính xe xuống, nói: "Thật ra đừng cố ý chuẩn bị làm gì, điều mà thủ tướng Văn muốn nhìn thấy nhất chính là một mặt chân thật."

Ngô Minh cười cười, phất phất tay với hắn, nói: "Biết rồi."

Trương Dương đối với Ngô Minh này trước giờ không có thiện cảm gì, nhưng phía Lam Sơn, Tần Thanh chủ trảo xây dựng khu khai phá, lần này Văn Quốc Quyền tới thị sát, nếu đúng như những gì mà bọn họ nghĩ, trọng điểm thị sát là hạng mục khu khai phá, vẫn phải nhắc nhở Tần Thanh chuẩn bị sẵn sàng, khu khai phá Đông Giang đã khiến Văn Quốc Quyền rất không hài lòng, hắn không muốn Tần Thanh trong lần thị sát này bị mắc lỗi, Trương Dương sau khi rời khỏi nhà khách chính phủ tỉnh, lập tức gọi điện thoại cho Tần Thanh.

Tần Thanh đang họp với đám lãnh đạo khu khai phá trong tòa nhà khu khai phá, thấy là điện thoại của Trương Dương, cô ta không lập tức nhấc máy, sau khi tắt mày liền nói vài câu rồi kết thúc cuộc họp ngày hôm nay, lúc này mới đi ra ngoài gọi lại cho Trương Dương.

Câu đâu tiên của Trương Dương khi vừa bắt máy là: "Đang họp à? Có tiện không?"

Tần Thanh mỉm cười nói: "Anh lúc nào cũng rất thông minh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.