Chương trước
Chương sau
Tống Hoài Minh không đem chuyện của Huệ Cường nói cho Liễu Ngọc Oánh biết, trước đấy ông cũng đã nói rõ với Cao Trọng Hòa rồi, chuyệ này cần phải xử lý kín đáo, để cho Trương Dương đi xử lý, là vì để gây tâm tình khủng hoảng cho lãnh đạo cấp tỉnh, vợ đang trong thời gian khôi phục, Tống Hoài Minh không muốn Liễu Ngọc Oánh vì chuyện này mà cảm thấy kinh hoảng, nếu như bà ấy biết chuyện này là một vụ trả thù, thì sợ rằng trong lòng sẽ có ám ảnh rất lớn.

Sau khi Trương Dương trị liệu cho Liễu Ngọc Oánh xong, thì vết sưng tấy trong tử cung của bà cũng hoàn toàn biến mất, các chỉ số sinh lý của thai nhi cũng đều bình thường, tinh thần của Liễu Ngọc Oánh rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, bà kêu Trương Dương mở rèm cửa sổ ra nhìn, tuyết vẫn còn đang rơi ở bên ngoài, từ khi Tống Hoài Minh đến Đông Giang làm việc, Liễu Ngọc Oánh rất ít khi nào nhìn thấy tuyết lớn như vậy, bà nhẹ giọng nói: "Lúc ở Tĩnh An mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, mùa đông ở Đông Giang mưa nhiều hơn, trong ấn tượng của dì hình như vậy chưa từng có tuyết rơi lớn như vậy"

Trương Dương nói: "Tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa, xem ra sang năm là một mùa thu hoạch tốt"

Liễu Ngọc nói: "Sang năm là năm chuột, đứa nhỏ này sinh ra không biết là trước tết hay sau tết"

Trương Dương cười nói: "Trước tết là heo, sau tết là chuộc, tuổi heo thì may mắn hơn"

Liễu Ngọc Oánh mỉm cười nói: " Dì không tin tưởng mấy cái này, chỉ cần bình an là tốt rồi"

Trương Dương gật đầu tán thành, lúc này Kiều Mộng Viện cũng mang canh gà đến, trên thân thể của cô có dính không ít tuyết, Trương Dương đỡ lấy hộp canh gà cho cô, Kiều Mộng Viện cởi áo khoác ra, lấy mũ xuống, chà chà hai tay nói: "Thật lạnh"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Mộng Viện, tuyết lớn như vậy thì con đừng tới"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Con mang canh gà đến cho dì, để tăng cường dinh dưỡng, thân thể cũng khôi phục nhanh một chút"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Dì đã khỏe rồi, dự định chờ ngày mai tuyết ngừng rơi thì xuất viện'

Kiều Mộng Viện nói: "Bác sĩ nói không sao chứ?"

Trương Dương cười nói: " Là tôi nói"

Kiều Mộng Viện nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ nếu là hắn nói không sao, thì hẳn là không sai.

Lúc này Tống Hoài Minh cũng đi đến phòng bệnh, ông vừa mới rời khỏi cuộc họp thường ủy, tranh thủ thời gian đến thăm vợ một cái, Trương Dương thấy Tống Hoài Minh đến, lập tức đứng dậy ra về.

Tống Hoài Minh nói: "Chú lập tức đi ngay, Trương Dương, con ở bên ngoài chờ chú một chút"

Trương Dương gật đầu, cùng Kiều Mộng Viện đi ra ngoài cửa, hắn vốn dự định nói vài câu với Kiều Mộng Viện, nhưng mà Kiều Mộng Viện đã vội vã chạy về hướng của mẹ, Trương Dương nhìn bóng lưng của Kiều Mộng Viện mà đột nhiên buồn vô cớ, cảm thấy rằng cô nàng này đang lẩn tránh mình.

Tống Hoài Minh giúp vợ ăn canh gà, đút từng muỗi từng muỗi, Tống Hoài Minh nhìn chồng, vánh mắt bỗng nhiên đỏ lên, mấy năm nay ít khi nào thấy chồng quan tâm mình như vậy, từ biểu tình của vợ Tống Hoài Minh đã biết được vợ đang suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay, anh bận việc, đối với em sơ sót, sau này, anh nhất định sẽ bồi thường cho em nhiều hơn"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Anh là người đứng đầu một tỉnh, không thể chỉ ở trong cái nhà nhỏ của chúng ta được, Bình Hải còn có rất nhiều việc cần anh đi xử lý, em hiểu mà, Hoài Minh, em đã khỏe rồi, anh mau chóng đi làm đi"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Ngọc Oánh, phó tổng lý Văn ngày hôm nay sẽ đến Đông Giang, tiến hành phỏng vấn khảo sát ở Bình Hải, ba ngày nay anh phải đi cùng toàn bộ hành trình, em tạm thời không nên xuất viện, chờ anh bận xong chuyện này chúng ta trở về nhà có được không?"

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Anh yên tâm đi, công tác quan trọng hơn, em ở chổ này, bác sĩ y tá chăm sóc em rất chu đáo, hai ngày nay tuyết vẫn còn rơi, em cũng không tiện xuất viện"

Tống Hoài Minh mấp máy miệng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Liễu Ngọc Oánh, thâm tình nói: "Ủy khuất cho em"

Liễu Ngọc Oánh nắm lấy bàn tay của Tống Hoài Minh, vuốt ve lòng bàn tay trên khuôn mặt của mình: " Không có ủy khuất gì cả, em thấy kiêu ngạo vì anh"

Sở dĩ Tống Hoài Minh giữ Trương Dương lại, cũng là muốn nói với hắn về chuyện của Huệ Cường, ý của Tống Hoài Minh rất rõ ràng, ông không muốn chuyện Huệ Cường tìm người hãm hại Liễu Ngọc Oánh gây ra sóng gió gì cả, Trương Dương đương nhiên thì không có bất luận vấn đề gì rồi, hắn thấp giọng nói: "Chú Tống, con cảm thấy chuyện của Huệ Cường hẳn là nên chú ý một chút, trong quan trường kiên trì lý niệm của mình sẽ khó tránh khỏi việc đắc tội với người khác, bên trong khẳng định có một số người vì chuyện như vậy mà sinh ra hận ý, ra tay trả thù"

Tống Hoài Minh cảm thán nói: "Thật ra nếu đã bước vào con đường làm quan thì nên có chuẩn bị tâm lý, chúng ta không có khả năng xử lý chu đáo, sợ đắc tội với người khác thì không thể làm nên đại sự, đảng đặt chúng ta vào vị trí này, chính là muốn chúng ta phải chịu trách nhiệm, không ngại mạo hiểm"

Trương Dương gật đầu nói: " Đối với người như Huệ Cường không thể nương tay, lần này nương cơ hội giết gà dọa khỉ, làm cho đám đạo chích kia không dám có chủ ý với người nhà của chúng ta nữa"

Tống Hoài Minh cười cười vỗ vỗ vai của Trương Dương: "Nên lấy đại cục làm trọng thì hơn, không thể vì một chuyện như vậy mà tạo thành khủng hoảng tâm lý, chú còn có chuyện quan trọng, phải đi trước, đúng rồi, có thời gian đến nhà ăn cơm" Tuy rằng Tống Hoài Minh nói rất bình thản, nhưng mà trong những lời này lại ẩn chứa một ý nghĩa rất lớn, đại biểu rằng ông không vì chuyện của con gái mà có ý kiến gì với Trương Dương cả. Tống Hoài Minh là một người rộng rãi, tuy rằng ông rất bao che khuyết điểm, nhưng mà cũng ý thức được chuyện tình cảm của tụi trẻ cũng không phải do ông có thể miễn cưỡng, càng không thích hợp để ông nhúng tay vào, cứ theo như lời vợ nó, chuyện của Trương Dương và con gái căn bản là vấn vương không dứt, sau này hai đứa sẽ phát triển thế nào còn chưa biết, ông chỉ là cha thì cần gì phải nhúng tay vào.

Sau đó Trương Dương cũng rời khỏi bệnh viện nhân dân tỉnh, hoa tuyết đã nhỏ đi nhiều, nhưng mà vẫn còn rơi nhiều như trước, mấy chiếc xe taxi có vẻ khá là đắt khách, Trương Dương đứng bên đường hơn mười phút rồi, mà không thấy chiếc taxi nào tấp vào cả, xe buýt công cộng thật ra thì có một chiếc, số hai mươi hai, dừng ngay trạm tại Nam Quốc Sơn Trang, Trương Dương theo đoàn người đi lên xe, khi hắn đến thời đại này, rất ít khi nào lên xe buýt ngồi cả. Trong xe buýt chật không thể chịu nổi, Trương đại quan nhân sau khi lên xe xong liền có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy thì không bằng đi bộ qua, từ nơi này đến Nam Quốc Sơn Trang ít nhất cũng bảy cây số, nếu như thi truyển khinh công đạp tuyết vô ngân, thì cũng không tốn mấy sức. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, trong xã hội hiện thực này không có khả năng không để ý đến ánh mắt của người khác, nếu như hắn thật sự thi triển khinh công ngay trên đường đi, thì chỉ sợ là người ta sẽ coi hắn như là quái vật mất thôi.

Trương Dương lên xe không lâu liền cảm thấy một cô gái kề sát mình, cô gái này ăn mặc cũng khá xinh đẹp, trên người có mùi nước hoa, khá là nồng, đây là loại nước hoa giá rẻ, Trương đại quan nhân cảm thấy có vẻ không ổn, hắn biết bây giờ trị an trên xe buýt rất là bất ổn, bình thường hay có móc túi qua lại, hắn nghiêng người qua một bên, giữ khoảng cách với cô gái kia một chút.

Cô gái hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua gái đẹp à? Lưu manh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.