Chương trước
Chương sau
Trương Đức Phóng nói: "Hắn sớm đã bắn tiếng rồi, muốn đuổi Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, chuyện của Quan Chỉ Tình cũng đã chôn xuống cừu hận, lần này sự kiện ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể càng khiến cho hắn căm tức, giữa hắn và Lương Tùng cũng không nẩy sinh mâu thuẫn gì, chắc chắn là bọn họ nhìn ra mục đích của Đoàn Kim Long cho nên bọn họ đã nghĩ biện pháp để đối phó Hải Thiên, Thạch Thắng Lợi chỉ là quân cờ trong đó mà thôi."

Chung Hải Yến nói: "Nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Nếu tất cả thật sự là do bọn họ làm, Hải Thiên sẽ ra sao?"

Trương Đức Phóng nói khẽ: "Hải Thiên xong rồi, chúng ta phải buông tay, nếu Đoàn Kim Long còn có lý trí, y cũng nên lập tức buông tay."

Chung Hải Yến có chút không cam lòng nói: "Chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, khó khăn lắm mới kinh doanh Hải Thiên được tới cục diện hiện tại, chẳng lẽ cứ như vậy dâng lên cho người khác?"

Trương Đức Phóng nói: "Chuyện ngộ độc thức ăn nhất định sẽ bị giới truyền thông tiến hành mở rộng vô hạn, phía khu Thiên Hối cũng sẽ không bỏ qua cho Hải Thiên, Đoàn Kim Long hiện giờ bốn bề thọ địch, hắn nếu không buông tay thì chỉ có con đường chết."



Đoàn Kim Long ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn biển hiệu của Hải Thiên, bãi đỗ xe ban ngày còn náo nhiệt phi thường hiện giờ đã trở thành không còn một bóng người. Trên cửa lớn của Hải Thiên đã treo biển ngừng kinh doanh để chính đốn, Đoàn Kim Long muốn lấy thuốc, nhưng phát hiện hộp thuốc của y đã cạn sạch, đẩy cửa xe bước xuống, tới bộ phận bán thuốc và rượu ở bên cạnh khách sạn, lấy ra một trăm nhân dân tệ: "Cho một hộp Trung Hoa."

Ông chủ cửa hàng nhận ra y, có chút kinh ngạc nói: "Đoạn tổng, vẫn chưa về à."

Đoàn Kim Long gật đầu, không nói gì.

Ông chủ cửa hàng quan tâm hỏi: "Sao đang yên đang lành lại ngừng kinh doanh để chỉnh đốn? Lúc nào mới có thể khôi phục buôn bán?" Hắn quan tâm Hải Thiên không phải là không có nguyên nhân, dựa núi ăn núi dựa nước ăn nước, sinh kế của hắn bình thường toàn nhờ cả vào Hải Thiên. Hải Thiên một khi đóng cửa, hắn cũng mất đi nguồn sinh ý chủ yếu.

Đoàn Kim Long vẫn không nói gì, châm một điếu thuốc lá rồi đi ra ngoài, đi ra tới ngoài cửa, một trận gió lạnh thổi tới, y kéo chặt áo, nhìn bầu trời đêm tối đen, thế giới của y tựa hồ cũng biến thành màu tăm tối.

Đoàn Kim Long đứng ở trong bãi đỗ xe của khách sạn, vừa hút thuốc vừa nhìn Hải Thiên trong bóng đêm, tựa hồ đang cân nhắc gì đó, nhưng trong đầu lại là một đống lộn xộn, căn bản không biết mình đang nghĩ gì.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ ngôi sao Hongkong chơi gái tập thể đến Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, chuyện này nối tiếp chuyện kia phát sinh ở Hải Thiên, khiến y căn bản không có nổi cơ hội để thở, Buổi chiều hôm đó đám phóng viên vây công khiến y nhìn thấy lực lượng cường đại của dư luận, y không phải là kẻ ngốc, y biết rõ rốt cuộc là điều gì đã dẫn tới hậu quả này, đây là bởi vì y đắc tội với bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Lương Tùng, hiện tại Đoàn Kim Long cuối cùng cũng ý thức được được mình đã bị hủy trong tay Trương Đức Phóng, y căn bản là không nên đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, lại càng không nên tố cáo cô ta bán dâm, Trương Đức Phóng đã nghĩ ra cho y một chủ ý xấu, muốn lợi dụng loại phương pháp này để khơi mào mâu thuẫn giữa Trương Dương và Lương Tùng, nhưng kế hoạch của bọn họ hiển nhiên đã thất bại. Lương Tùng chẳng những không đối phó Trương Dương, ngược lại còn tính hết món nợ này lên đầu mình, y dã bị Trương Đức Phóng gày bẫy.

Sự kiện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn đã hoàn toàn bức y đến tuyệt cảnh, buổi chiều thái độ của bí thư khu ủy Thạch Trọng Hằng đối với y thế nào thì y đã nhìn thấy rõ, phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo còn uy hiếp y rằng sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của y, chuyện này khiến y đắc tội với nhiều nhân vật có thực quyền của Nam Tích như vậy, muốn trở mình cơ hồ là điều không thể. Cái mà Đoàn Kim Long hiện tại cân nhắc đến là trách nhiệm, còn Hải Thiên thì xong rồi.

Đoàn Kim Long ép mình phải tiếp nhận sự thật, y đứng cả hai tiếng đồng hồ trong gió đêm, lúc này mới quay về trong xe gọi điện thoại cho Chung Hải Yến, không đợi Chung Hải Yến lên tiếng, y liền nói khẽ: "Tôi muốn nói vài câu với Trương cục."

Chung Hải Yến do dự một chút, cô ta nhìn thoáng qua Trương Đức Phóng ở bên cạnh. Che điện thoại rồi nói khẽ: "Hắn muốn tìm anh."

Khóe môi Trương Đức Phóng lộ ra một nụ cười lạnh, y vươn tay cầm lấy điện thoại: "Đoạn tổng đã khuya thế này rồi mà còn tìm tôi có việc à?" Quan hệ giữa y và Chung Hải Yến không cần thiết phải kỵ úy Đoàn Kim Long, Đoàn Kim Long đối với điều này đã biết rất rõ.

Đoàn Kim Long nói khẽ: "Trương cục, anh hại tôi thảm quá."

Trương Đức Phóng nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đoạn tổng, anh có ý gì?"

Đoàn Kim Long nói: "Hải Thiên là tâm huyết của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nó tiêu tùng, anh giúp tôi một lần đi. Anh giúp tôi một lần đi!"

Trương Đức Phóng nói: "Đã nói từ trước với anh rằng làm việc thì phải cẩn thận, nhưng anh vẫn cố tình không nghe, hiện tại tới nước này rồi là anh gieo gió gặt bảo." Nói xong Trương Đức Phóng liền gác máy.

Đoàn Kim Long nghe thấy tiếng tít tít trong ống nghe, y giống như một con sư tử nổi giận, gào thét vào điện thoại: "Trương Đức Phóng, tao đ*t cả mười tám đời tổ tông nhà mày."

Trương Đức Phóng nhíu mày, Chung Hải Yến đi tới bên cạnh y, ôm cánh tay y rồi dựa vào lòng y, nói khẽ: "Đoàn Kim Long có phải đang ép anh hay không?"

Trương Đức Phóng khinh thường cười nói: "Hắn xứng ư?"

Chung Hải Yến nói: "Hải Thiên thật sự không thể vãn hồi được rồi ư?" Cô ta đối với Hải Thiên vẫn có cảm tình. Nhìn thấy Hải Thiên lưu lạc tới cục diện hiện giờ, ở sâu trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng.

Trương Đức Phóng nói: "Lần này phiền toái quá lớn, chọc cho nhiều người tức giận, không ai giúp được Hải Thiên nữa cả."

Chung Hải Yến nói: "Anh không sợ hắn chó cùng rứt giậu, nói hết tất cả mọi chuyện ra ư?"

Trương Đức Phóng hỏi ngược lại: "Chuyện gì? Hắn có gì mà nói?"

Chung Hải Yến nhìn thấy sắc mặt của y đột nhiên biến đổi, bị y dọa cho hoảng sợ, ôm cánh tay Trương Đức Phóng vội vàng nũng nịu: "Người ta chỉ vui miệng nói ra thôi mà, anh đừng vội nóng giận."

Trương Đức Phóng nói: "Loại người như Đoàn Kim Long chính là đáng bị khinh thường, hắn cũng không nghĩ tới phân lượng của mình, tự dưng lại đi tìm Trương Dương gây phiền toái, lần này thì hay rồi, gặp phải nhiều chuyện như vậy, hiện tại có hối hận thì cũng đã muộn."

Trong lòng Chung Hải Yến hiểu rõ Đoàn Kim Long sở dĩ rơi vào hoàn cảnh hiện tại không phải là không có liên quan tới Trương Đức Phóng, ý định ban đầu của Trương Đức Phóng chính là muốn ngư ông đắc lợi, nhưng y không dự liệu được chuyện Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn, hiện tại chẳng những Đoàn Kim Long xúi quẩy, hơn nữa còn liên lụy đến toàn bộ Hải Thiên, ý định muốn hoàn toàn khống chế Hải Thiên ở trong tay của Trương Đức Phóng hoàn toàn thất bại. Ở chung với loại đàn ông này, Chung Hải Yến luôn có cảm giác nguy hiểm, một loại cảm giác giống như ở gần vua như chơi với cọp, ngoài mặt y tuy rằng tươi cười, nhưng trên thực tế trong lòng cực lỳ lạnh lùng tàn nhẫn, sẽ không gánh vác trách nhiệm vì bất kỳ ai, Đoàn Kim Long trước mắt chính là một ví dụ rõ ràng.

Khi người ta đang tuyệt vòng thường thường sẽ nhớ tới hai loại người, một loại là bằng hữu tốt nhất của hắn, Đoàn Kim Long trên thế giới này không bằng hữu chân chính, vì thế y chỉ có thể nghĩ tới kẻ địch của mình, y vốn cho rằng mình hận nhất là Trương Dương, nhưng sau khi gọi điện thoại cho Trương Đức Phóng y mới biết được người mình hận nhất là Trương Đức Phóng. Đoàn Kim Long vẫn đứng đó nhìn Hải Thiên, y bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn rơi lệ, sự nghiệp do một tay mình gây dựng lên cứ vậy bị mất đi một cách không minh bạch, y bắt đầu suy nghĩ mình vì sao lại đến nước này, y ngay từ đầu đã không nên trêu chọc Trương Dương, nhưng cho dù không có Trương Dương, y vẫn không thể nào giữ được Hải Thiên, cái miệng của Trương Đức Phóng càng lúc càng lớn, đòi hỏi vô độ, sớm đã trở thành gánh nặng mà Đoàn Kim Long không thể gánh vác nổi, kết quả chỉ chẳng qua là làm giá áo cho y, chi cho Trương Đức Phóng nhiều như vậy, nhưng khi mình thực sự gặp chuyện, y lại vỗ mông lặn mất, căn bản không muốn xuất lực cho mình.

Còn cái tên hoàn khố Thạch Thắng Lợi, trước đây ở Hải Thiên ăn chùa uống chùa không ít, nhưng cho dù là mình cung phụng hắn như vậy, đến cuối cũng vẫn không có được chút lợi ích nào, sao mày không bị ngộ độc thức ăn chết luôn đi, Đoàn Kim Long căm giận nghĩ.

Một tiếng phanh chói tai khiến cho Đoàn Kim Long bừng tỉnh, y ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc xe bánh mì màu xám đỗ ở trước cửa Hải Thiên, tay bọn họ cầm gạch đá ném vào cửa sổ của Hải Thiên, tiếng thủy tinh vỡ vụn nghe mà rợn cả người. Đoàn Kim Long từ cốp xe lấy ra một cây gậy, điên cuồng lao tới: "Con mẹ nó, dám đập khách sạn của tao à!" Gậy của y còn chưa kịp giơ lên đã bị một người nhấc chân đạp cho một cái, sau đó mấy người lao lên chân đá tay đấm, đánh cho Đoàn Kim Long nằm co ro ở đó.

Đánh chừng hơn ba phút, đám người đó mới rời đi, Đoàn Kim Long lảo đảo đứng dậy, nhìn cửa sổ đã vỡ nát, nhất thời uất ức bật kóc hu hu, từ lúc chào đời tới nay y chưa bao giờ cảm thấy bi thảm như vậy.

Sáng sớm hôm sau khi Trương Dương đi làm liền nhìn thấy Đoàn Kim Long mặt mũi bầm dập, nhìn bộ dạng thảm hại của thằng ôn này, Trương đại quan nhân cảm thấy có chút buồn cười, có điều Trương Dương không hề biểu lộ ra vẻ hạnh tai nhạc họa, lạnh lùng nói: "Đoạn tổng sáng sớm tìm tôi có việc gì à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.