Chương trước
Chương sau
Khâu Tử Kiện trong lòng không phục, nhưng hắn cũng hiểu rằng mình đuối lý, nhìn bộ dạng Trương Dương cũng không phải là nhân vật dễ chơi, hôm nay tốt nhất nên nhận thua.

Sau khi mọi người tản đi, Vương Chuẩn đi tới bên cạnh Trương Dương, áy náy nói: "Ngại quá, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn."

Trương Dương tức giận nói: "Anh nhìn xem những người anh mời tới là ai? Hoặc là một phần tử xã hội đén, hoặc là diễn viên khiêu dâm, đám người này mà cũng đám gọi là đội bóng đá ngôi sao Hongkong ư, sáng mai tới đứng ở trên sân thể thao, có phải là có chút ảnh hưởng đến hình tượng của chính phủ Nam Tích chúng tôi không?"

Vương Chuẩn cười nói: "Không nghiêm trọng như anh nói đâu, hiện tại ai ai cũng mắc bệnh ngôi sao, mấy vị minh tinh của đại lúc hình tượng cũng không được tốt lắm."

Trương Dương nói: "Chuyện buổi tối hôm nay tôi không truy cứu, có điều cũng không thể đánh oan người ta như vậy được."

" hâu Tử Kiện không phải đã xin lỗi rồi sao?"

Trương Dương nói: "Xin lỗi là được à? Hắn đánh người ta một bạt tai, đây chẳng những là làm thương hại nhân thân, còn liên quan tới cả vũ nhục nhân thân nữa, tôi nếu thật sự để bụng, Khâu Tử Kiện hắn đừng hòng rời khỏi Nam Tích."

Vương Chuẩn quen Trương Dương đã lâu rồi, đối với tính cách của Trương Dương cũng nắm khá rõ, biết thằng ôn này cũng không phải là hạng nhã nhặn gì, Vương Chuẩn cũng không muốn vì chuyện này mà tổn thương hòa khí của bọn họ, cười nói: "Như vậy đi, lát nữa tôi bảo Khâu Tử Kiện lấy một ngàn đồng ra coi như là bồi thường tinh thần, anh thấy được không?"

Trương Dương gật đầu, chỉ cần khiến Khâu Tử Kiện chịu thua là được, giết người chẳng qua chỉ cần gật đầu, cũng không tất yếu phải đuổi tận giết tuyệt. Hắn nói với Vương Chuẩn: "Phí biểu diễn anh nói rõ cho bọn họ đi, lần này đến Nam Tích, tôi dùng rượu ngon thuốc thơm chiêu đãi, nhưng trước đó chúng ta không hề nhắc tới chuyện phí biểu diễn, chỉ nói là biểu diễn từ thiện, đừng nói là năm mươi vạn, năm xu tôi cũng không đưa."

Vương Chuẩn nói: "Tôi thật sự không biết chuyện bọn họ đòi tiền, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết, nếu bọn họ dám tìm anh đòi tiền, tôi sẽ liên hợp với công ty điện ảnh phong sát bọn họ."

Trương Dương vỗ vỗ vai Vương Chuẩn, nói: "Sớm đã biết anh là bạn chí cốt mà."

Vương Chuẩn cười nói: "Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào anh chẳng lẽ còn chưa biết?"

...

Sau khi rời khỏi đó, Trương Dương đi tới đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Chung Hải Yến vẫn còn đứng đó khuyên nữ nhân viên phục vụ kia, Trương Dương đi tới cười nói: "Không sao cả, chuyện đã được giải quyết rồi." Hắn đem kết quả thương lượng vừa rồi nói cho Chung Hải Yến, nữ nhân viên phục vụ đó nghe nói đối phương trả cho cô ta một ngàn đồng coi như bồi thường, lập tức cũng ngừng khóc, một bạt tai đổi lấy một ngàn đồng, còn là đô la Hồng Kông, cũng không đến nỗi nào, trong lòng cuối cùng cũng tìm lại được một chút cân bằng.

Chung Hải Yến bảo nhân viên phục vụ đó đi nghỉ ngơi, thở dài nói: "Chủ nhiệm Trương, đám người này thật sự rất khó hầu hạ."

Trương Dương cười nói: "Người ta là ngôi sao Hongkong, đều là hạng có tiếng và thế lực, tính tình khó chịu một chút cũng là điều khó tránh, dù sao cũng chỉ ở một đêm thôi, ngày mai là bọn họ đi rồi mà, không có việc gì đâu."

Chung Hải Yến gật đầu nói: "Ngôi sao thì đúng, có điều tôi thấy bọn họ tất cả đều là diễn viên phản diễn, một đám ngưu quỷ xà thần, sớm biết rằng như vậy Hải Thiên chúng tôi nói sao cũng không tiếp đãi."

Trương Dương thần nghĩ các cô không tiếp đãi ư, có dám không? Món nợ lần trước của Đoàn Kim Long tôi còn chưa tình toán với hắn, khi hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy hai nữ học sinh đi qua người họ.

Chung Hải Yến thở dài nói: "Nhìn thấy chưa, tuy không phải là ngôi sao gì, nhưng vẫn hấp dẫn được không ít bé gái, giờ là mấy giờ rồi mà còn có người đến tìm bọn họ xin chữ ký."

Trương Dương nói: "Khách sạn mặc kệ sao?"

Chung Hải Yến nói: "Yên tâm đi, tầng mười hai đặc biệt an bài bốn gã bảo vệ, không để người không phận sự vào đâu."

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi thấy bên trong đám ngôi sao Hongkong này chẳng có được mấy người tử tế, vẫn nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự đoan."

Chung Hải Yến nói: "Anh, tôi so với anh còn sợ hơn, một đám ngôi sao này căn bản chính là một đám ôn thần."

Thật ra Trương Dương hiện tại cũng có chút hối hận, sớm biết rằng đội bóng đá ngôi sao đức hạnh như thế này, hắn nói sao cũng sẽ không mời bọn họ tới, nhưng ngày mai thi đấu rồi, thanh thế cũng đã tạo rồi, hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, phải tiến hành chuyện này đến cùng.

Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi thấy anh hay là đừng đi, tối nay tôi mở một căn phòng hào hoa cho anh, anh ở lại đây áp trận đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng tiện giải quyết." Cô ta làm quán bar nhiều năm, loại người gì cũng từng thấy qua, vừa liếc một cái là biết, huống chi đám ngôi sao Hongkong này đã đến được một thời gian rồi, biểu hiện của bọn họ Chung Hải Yến đều đã thấy hết.

Trương Dương cười cười, hắn biết Chung Hải Yến vẫn sợ lại xảy ra chuyện, chuyện vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy, trừ mình ra, quả thật là không có ai khác có thể chấn nhiếp được đám ngôi sao hạng hai này.

Trương Dương nói: "Được, vậy tôi nay tôi sẽ ở lại chỗ cô."

Phó Trường Chinh vội vàng chạy xuống, gã cười khổ nói: "Không biết vì sao lại có nhiều fan hâm mộ chạy tới như vậy, bốn gã bảo vệ bận quá."

Trương Dương nói: "Nữ hài tử hiện tại có phải đầu óc có vấn đề hay không, đám ngôi sao này bộ dạng chẳng ra làm sao mà cũng có người mê à?"

Phó Trường Chinh nói: "Hiện tại đang thịnh cái này, fan hâm mộ đều là mù quáng, quản lí Chung, chắc phải tăng cường phái thêm nhân thủ, buổi tối cũng phải có người gác, tôi sợ quấy rầy đám ngôi sao Hongkong này nghỉ ngơi, rồi lại có chuyện không hay."

Chung Hải Yến nói với Trương Dương: "Nhìn thấy chưa, đám ngôi sao này mang đến cho chúng tôi bao nhiêu là phiền toái."

Trương Dương cười nói: "Quản lí Chung vất vả rồi, chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ bảo Ủy ban thể dục thể thao tặng cờ thưởng cho cô."

Chung Hải Yến cười nói: "Miễn đi, tôi không nhận đâu, được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi tới an bài nhân thủ trị an."

Phó Trường Chinh nhìn thấy Trương Dương lúc này vẫn chưa đi, có chút kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài không định đi à?"

Trương Dương nói: "Không, quản lý chung sợ đám ngôi sao Hongkong này gây chuyện, bảo tôi ở lại áp trận."

Phó Trường Chinh nói: "Đám người này là sao phiền toái mới đúng, tôi thấy bọn họ tám chín phần mười là bất mãn vì không có phí biểu diễn, muốn tìm cơ hội phát tiết."

Trương Dương nói: "Tôi cũng muốn xem ai dám gây chuyện, cái lão hồ ly Vương Chuẩn này, mang tới cho tôi một đám diễn viên hàng hai thật giả lẫn lộn, tôi sau này kiểu gì cũng phải tính sổ với y."

Phó Trường Chinh cũng cười nói: "Vẫn được mà, nhìn mặt cũng có chút quen thuộc, phim do tên Khâu Tử Kiện đó đóng vai chính vừa mới được chiếu, hôm nay nhiều nữ hài bị dụ tới như vậy cũng là vì hắn."

Trương Dương nói: "Nhìn cái bộ dạng gấu chó của hắn, chuyện vừa rồi còn chưa làm rõ đã vu hãm cho nhân viên phục vụ, còn ra tay đánh người, nếu không phải tôi nghĩ tới đại cục, hôm nay kiểu gì cũng nện cho hắn một trận."

Phó Trường Chinh nói: "Chuyện cũng chưa tới mức đó, chỉ đành vậy thôi, chứ nếu đuổi họ đi rồi thì biết chạy đi đâu tìm người?"

Trương Dương nói: "Thôi, cứ nhắc tới đám cháu chắt này là tôi lại tức giận, đi ngủ sớm một chút đi."

Phó Trường Chinh nghe nói Trương Dương không đi, gã cũng không định trở về, tìm nhân viên phục vụ hỏi thẻ phòng rồi cùng Trương Dương về phòng.

Phòng hào hoa đương nhiên thiết bị không tồi, Phó Trường Chinh ngủ ở gian ngoài, Trương Dương ngủ ở gian trong, vừa mới nằm xuống thì nghe thấy điện thoại đổ chuông, Trương Dương cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến một giọng khiêu gợi: "Tiên sinh, có cần phục vụ không?"

Trương đại quan nhân biết rõ rồi còn giả bộ hồ đồ: "Phục vụ gì cư?"

"Muốn phục vụ gì thì được phục vụ cái đó? Tiên sinh có muốn mát xa không, kỹ thuật của tôi là nhất lưu đó, đảm bảo anh sẽ thích."

Trương Dương nói: "Xin lỗi, tôi mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi."

"Ngủ một mình thì buồn lắm."

Trương Dương rầm một tiếng dập máy, hắn lắc đầu, phục vụ sắc tình của Hải Thiên cũng ngang nghiên thật, chờ sau khi chuyện này qua đi, hắn sẽ tra kỹ nơi này. Đoàn Kim Long không ngờ dám chơi hắn, lần này nhất định phải đánh cho Đoàn Kim Long không thể lật mình.

Điện thoại lại vẫn quật cường đổ chuông, Phó Trường Chinh cũng bước vào, cười nói: "Hải Thiên ban đêm thật đúng là náo nhiệt quá."

Trương Dương nói: "Ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy, không ngờ dám làm như vậy ở đây, ảnh hưởng quá ác liệt, hình tượng của Nam Tích sẽ bị hủy trong tay đám người này, hôm khác tôi sẽ tìm Trương Đức Phóng hỏi kỹ một chút."

Phó Trường Chinh nói: "Hiện tại loại chuyện này đã không còn gì là lạ nữa rồi, mỗi lần tôi đi công tác, vào ở khách sạn đều có người gọi điện thoại mời."

Trương Dương không nói gì, trong đầu bắt đầu cân nhắc, Đoàn Kim Long lớn gan như vậy, có phải Trương Đức Phóng làm chỗ dựa cho hắn hay không, giữa hai người bọn họ phải chăng có cấu kết gì đó, nếu là thật thì Trương Đức Phóng đúng là hết thuốc chữa rồi.

Trương Dương rút dây điện thoại ra, ngáp một cái rồi nói: "lần này thì không còn ai gọi được nữa, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải hầu hạ đám cháu chắt đó nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.