Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân tuy rằng cố gắng che giấu, nhưng cái bản mặt chó sói của hắn lại bạo lộ ra hết.

Thường Hải Tâm cắn chặt môi, mắt cũng nhắm chặt, bộ dạng lúc này cực kỳ giống anh dũng hy sinh đi lên pháp trường vì cách mạng.

Trương Dương hết sức ôn nhu gọi một tiếng: "Hải Tâm!"

Thường Hải Tâm run giọng nói: "Anh đè lên tôi rồi.." Kỳ thật đâu phải chỉ là đè, hai người hiện tại chỉ các nhau một lớp quấn áo mỏng dính, phản ứng của đối phương hai bên đều nắm rõ.

Trương đại quan nhân mắng thầm bản thân, cầm thú à cầm thú, quân tử không nhân lúc phòng tối, biểu hiện của mình hiện tại nào có giống một cán bộ quốc gia, căn bản chính là một tên dâm tặc hái hoa, nhưng phản ứng trên sinh lý hắn không thể khống chế được, đè lên thần hình ềm mại thơm phức của Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân lúc này giống như tên đã trên dây không thể không phát.

Trong đầu Thường Hải Tâm trống rỗng, cô ta biết mình nên cự tuyệt, nhưng lời nói cự tuyệt lại không thể nào thoát ra khỏi iệng, có lẽ ở sâu trong đáy lòng cô ta căn bản là không muốn cự tuyệt.

Bên ngoài mưa đã tí tách rơi, Thường Hải Tâm cảm giác được tay của Trương Dương đã thò vào bên trong váy ngủ của mình, đặt lên ngực cô ta, thân hình của Thường Hải Tâm hơi hơi run rẩy, một tia ý thức còn lại của cô ta làm ra một chút giãy dụa cuối cùng: "Anh từ đâu tới..." Cô ta hỏi một câu rất vô nghĩa.

Trương đại quan nhân cũng ngẩn ra, lời nói của Thường Hải Tâm khiến hắn hơi tỉnh táo lại, hắn vừa mới mới từ trong khuê phòng của Tần Thanh chuồn ra, lúc này lại đã nằm trên giường của Thường Hải Tâm, bản ý của Thường Hải Tâm là giúp mình, mình lại khinh bạc đối với cô ta như vậy, cái đó... mình có phải là hơi ti bỉ không.

Trương đại quan nhân nghĩ đến đây, dâm niệm không ngờ lại vơi đi một nữa, hắn lặng lẽ dời khỏi người Thường Hải Tâm, nằm ở bên cạnh Thường Hải Tâm nhìn thấy Thường Hải Tâm vẫn nhắm mắt. Trương đại quan nhân nuốt nước bọt, một cô gái xinh đẹp như vậy nằm ở bên cạnh mình, mình có thể dừng cương trước bờ vực,điều này cần ý chí cách mạng kiên cường cỡ nào chứ, Trương Dương nói: "Xin lỗi..."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Không sao..." Nói xong câu đó mặt không khỏi càng đỏ hơn, mình đúng là có vấn đề rồi, bị hắn chiếm tiện nghi như vậy không ngờ còn nói là không sao.

Trương Dương nói: "Trời mưa rồi!" Những lời này càng chẳng ra đầu ra đũa gì cả.

Thường Hải Tâm nói: "Tôi hơi lạnh." Cô ta tối nay không biết bị làm sao nữa, toàn nói sai, câu này giống như cổ vũ Trương Dương mạnh bạo lên một chút.

Trương đại quan nhân nhích lại gần bên cạnh Thường Hải Tâm, có điều lần này không có hành động tiết độc nào, chỉ muốn sưởi ấm cho cô ta một chút.

Thường Hải Tâm mở mắt, trong bóng tôi cùng Trương Dương bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, trong nụ cười mang theo một chút xấu hổ, chỉ suýt chút nữa thôi, quan hệ giữa hai người đã bước sang một trang khác.

"Muộn như vậy rồi anh còn chạy tới đây làm gì?" Thường Hải Tâm nhỏ giọng hỏi.

Trương Dương nói: "Chỉ là muốn hỏi xem cô có muốn tới chỗ tôi công tác thôi không."

Trương đại quan nhân chỉ thuận miệng nói bừa, có điều hắn không thể nào để lộ chuyện yêu đương vụng trộm với Tần Thanh được.

Thường Hải Tâm nói: "Anh có muốn tôi đến không?"

Trương Dương gật đầu, Thường Hải Tâm vươn tay ra dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay của Trương Dương: "Tôi hơi sợ."

Trương Dương nói: "Tôi còn sợ hơn cô!"

Thường Hải Tâm hỏi: "Anh sợ cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là người tốt, tôi sợ tôi hại cô."

Thường Hải Tâm nói: "Thật ra mạng của tôi sớm đã là của anh rồi, tôi hiện tại không sợ gì cả."

Trương đại quan nhân trong lòng ấm áp, tình cảm của Thường Hải Tâm đối với hắn vừa nghe là biết ngay. Hắn nói khẽ: "Vậy tôi coi như cô đã đáp ứng."

Thường Hải Tâm không nói gì, bên ngoài trời mưa càng to hơn.

Trương Dương nói: "Ta phải đi đây, cảnh vệ chắc đi hết rồi."

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Mưa rất to, anh đợi lát nữa rồi hẵng đi..." Cô ta dừng một chút rồi lại nói: "Còn lâu mới đến trời sáng mà."

Trương Dương nói: "Vậy tôi nằm đây chợp mắt một lúc, cô ngủ đi!"

Thường Hải Tâm lúc này bỗng nhiên nhớ tới cửa phòng vẫn chưa khóa, cô ta đứng dậy khóa trái cửa phòng lại rồi quay về giường, kéo chăn, nằm cách Trương Dương một khoảng rồi ngủ.

Tay Trương Dương vươn ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, Thường Hải Tâm quay người lại, gối lên cánh tay Trương Dương, nằm ở trong lòng hắn, vươn tay ôm Trương Dương: "Hà..."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi giúp cô sưởi ấm." Giọng nói của thằng ôn này cũng có chút run run, nằm ngủ cùng mỹ nữ, lại phải kiềm chế, thật sự là một loại tra tấn.

Hai người nằm vẫn rất gần, nhưng vẫn giữ phòng tuyến cuối cùng, chủ yếu vẫn là ý chí của Trương đại quan nhân rất kiên trì, chỗ nào đó của thân thể cũng kiên trì.

Thường Hải Tâm đối với Trương Dương đúng là yên tâm thật sự, nằm ở trong lòng hắn không ngờ lại thiếp đi, Trương Dương cũng ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh lại thì đã là hơn bốn giờ sáng, nhìn tư thế ngủ như hoa hải đường của Thường Hải Tâm, trong lòng hắn vừa yêu lại vừa xót, lặng lẽ ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy được quần ướt sũng một mảng, đúng là lãng phí.

Trương đại quan nhân lặng lẽ mở cửa phòng thông đến ban công, bên ngoài mưa đông vẫn rơi không ngừng. Trương Dương hít sâu một hơi, một lần nữa đội tất chân lên rồi bay vọt lên không, hạ xuống tường vây, chân phải điểm nhẹ lên tường vây một cái, thân hình giống như chim bay vào trong màn mưa.

Trở lại khách sạn, Trương Dương nằm ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã là mười hai giờ trưa, sau khi tắm rửa thay quần áo mới mở di động, rất nhanh liền nhận được điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh quan tâm rất quan tâm tới chuyện hắn tối hôm qua đi đâu, lúc đám bảo vệ đó tìm kiếm, Tần Thanh lo lắng đến cực điểm, sợ Trương Dương bị người ta bắt được.

Trương Dương cười nói: "Chỉ bằng đám bảo vệ đó mà đòi bắt anh à, nằm mơ đi!"

Tần Thanh biết thân thủ của hắn, nhẹ giọng cười nói: "Nhưng em hôm nay nghe nói trong nhà bí thư Thường có đạo tặc."

Trương đại quan nhân mặt không đỏ, tim không đập nói: "Không liên quan gì tới anh!"

Tần Thanh: "Anh không phải phải về Nam Tích à!?"

Trương Dương nói: "Thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi đây, tối hôm qua vì thị trưởng Tần mà sức cùng lực kiệt, hôm nay ngủ quên mất."

Tần Thanh gắt: "Anh còn nói nữa à, em cũng suýt nữa thì muốn, đến bây giờ xương sống thắt lưng còn ê ẩm đây này."

Trương Dương nói: "Có ăn mặn mới biết thương mèo, trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá."

Tần Thanh cười nói: "Lời nào từ miệng anh nói ra cũng biến vi hết."

Trương Dương nói: "Đó là bởi vì em nghĩ quá nhiều."

Bên phía Tần Thanh hình như có việc, cô ta nói khẽ: "Không nói chuyện nữa, lát nữa lại gọi điện thoại lại cho anh." Nói xong vội vàng gác máy.

Trương Dương thu thập hành lý xong, liền nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, xe pickup của hắn giờ này vẫn còn đỗ trong sân của viện gia thuộc thị ủy, sáng sớm nay chỉ lo trốn ra, quên mất cả xe. Khi hắn đang nghĩ xem có nên đi lấy hay không thì Viên Chi Thanh gọi điện thoại tới, Thường Hải Tâm lại bị bệnh, Viên Chi Thanh nghe nói Trương Dương đang ở Lam Sơn, cho nên muốn nhờ hắn tới xem giúp.

Trương Dương trong lòng thầm lấy làm lạ, Thường Hải Tâm tối hôm qua vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại bị bệnh, có điều nhớ tới chuyện đêm qua, tám chín phần mười là bị cảm lạnh rồi. Dù sao hắn cũng định tới đó lấy xe, Trương Dương liền đáp ứng.

Lại tới Thường gia, hình tượng của Trương đại quan nhân lúc này và tối hôm qua đã cách biệt một trời một vực, ngày hôm qua là đội tất chân trèo tường mà vào, hôm nay là áo mũ chỉnh tề từ cửa lớn đi vào. Tối hôm qua làm trộm, hôm nay là làm khách.

Viên Chi Thanh nhìn thấy Trương Dương tới, có chút khẩn trương nói: "Hải Tâm bị sốt rất cao, tôi bảo nó tới bệnh viện mà nói không chịu, vừa mới cho nó uống thuốc, nghe nói cậu ở Lam Sơn, cho nên gọi điện thoại cho cậu." Viên Chi Thanh đối với y thuật của Trương Dương gần như tin mù quáng, cho nên mới nhớ tới gọi điện thoại cho hắn.

Trương Dương đi theo Viên Chi Thanh lên lầu, hắn đã từng vào phòng của Thường Hải Tâm, nhưng từ cửa chính tiến vào vẫn là lần đầu.

Viên Chi Thanh gõ cửa phòng nói: "Hải Tâm, Trương Dương tới thăm con."

Trương Dương trong lòng thầm buồn cười, cũng không phải là hắn chủ động tới, mà là Viên Chi Thanh gọi hắn tới.

Giọng nói của Thường Hải Tâm có chút yếu ớt: "Vào đi!"

Trương Dương lúc này mới theo Viên Chi Thanh tiến vào, chỉ mấy tiếng không gặp, Thường Hải Tâm rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể rất cao. Theo dự đoán của Trương Dương, Thường Hải Tâm là vì bị phong hàn, vốn không tính là bệnh nặng gì, nhưng Thường Hải Tâm bị phong hàn có quan hệ trực tiếp với Trương Dương, cho nên hắn tự nhiên phải tận hết sức cứu chữa, hắn cầm tay Thường Hải Tâm, đưa một cỗ nội lực hùng hậu vào trong cơ thể của cô ta, chỉ mất một vòng, hàn khí trong cơ thể Thường Hải Tâm liền bị dồn ra hết.

Bởi vì Viên Chi Thanh ở bên cạnh, Trương Dương cũng không tiện nói chuyện, sau khi chữa bệnh cho cô ta xong chỉ dặn: "Phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để bị cảm lạnh nữa."

Thường Hải Tâm gật đầu: "Cám ơn,

Trương đại quan nhân thầm hổ thẹn, nghĩ thầm cám tạ tôi làm gì? Cô bị cảm lạnh chẳng phải là vì tôi ư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.