Chương trước
Chương sau
Cung Kì Vĩ bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, thở dài nói: "Bí thư Từ bảo tôi sau này không cần quản lý thể dục thể thao nữa."

Trương Dương có chút kinh ngạc, chén rượu khựng lại ở khóe miệng: "Vì sao?"

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đưa ra mấy ý kiến nhằm vào cảng Nước Sâu."

Trương Dương nói: "Dù vậy thì y cũng không thể lấy việc công báo thù riêng được!"

Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: "Không có gì là lấy việc công báo thù riêng cả, kiến giải trên chính trị bất đồng thôi. Tôi cũng không có gì tiếc nuối, lời nên nói tôi đều nói rồi, lãnh đạo không tiếp thu, tôi cũng không có biện pháp nào cả."

Trương Dương nói: "Tỉnh lý chẳng lẽ không nhìn thấy là ai suy nghĩ vì Nam Tích, ai vì chính tích mà hy sinh lợi ích quốc gia ư, bọn họ không nhìn thấy sao?"

Cung Kì Vĩ và Trương Dương chạm cốc, hai người đồng thời uống cạn, Cung Kì Vĩ nói: "Chính kiến của mỗi người khác nhau, chuyện mà chúng ta cho rằng là chính xác, không nhất định có thể được bọn họ công nhận."

Trương Dương nói: "Nhưng tập đoàn Tinh Nguyệt lấy chuyện cảng Nước Sâu ra mè nheo, lợi dụng đầu tư áp chế chính phủ, đây không chỉ là vấn đề xúc phạm lợi ích, mà là khiêu chiến đối với tôn nghiêm của chính phủ chúng ta, chuyện này không thể nhượng bộ được."

Cung Kì Vĩ nói: "Có lẽ các lãnh đạo cho rằng, có chút nhượng bộ chỉ là một loại kỹ xảo và thủ đoạn trên chính trị."

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Tôi không cảm thấy bọn họ có kỹ xảo chính trị gì cả, đơn giản là làm thế nào để đảm bảo lợi ích chính trị của bản thân họ không bị xâm phạm mà thôi. Căn bản chính là ích kỷ, không phải nghĩ tới quốc gia, nghĩ tới nhân dân mà là vì chính bản thân họ." Trương Dương nói xong liền trở nên kích động: "Không được, tôi ngày mai phải tới Đông Giang, tôi không tin không nói lý được."

Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: "Thôi, lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo, tôi đã gặp bí thư Kiều rồi, chuyện tôi cũng đã nói rất rõ ràng, Bình Hải có nhiều chuyện như vậy, bí thư Kiều không thể quản được hết mỗi một chuyện."

Trương Dương nói: "Đây không phải là việc nhỏ, là quan hệ đến đại sự phát triển của Nam Tích, không thể cứ vậy là xong được!"

Cung Kì Vĩ đang định nói tiếp thì điện thoại của y đột nhiên đổ chuông, y cầm lấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ, từ mã vùng chắc là từ Đông Giang, Cung Kì Vĩ bật lên nghe, nói: "Alo, ai vậy?"

Đầu dây bên kia truyền một giọng khàn khàn: "Tôi là Kiều Chấn Lương đây!"

Cung Kì Vĩ căn bản không ngờ bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lại tự mình gọi điện thoại cho y, cả người y trở nên kích động, lắp bắp nói: "Bí thư Kiều... ngài..."

Kiều Chấn Lương nói: "Đang làm gì vậy?"

Cung Kì Vĩ nhìn Trương Dương một cái, thật thà trả lời: "Uống rượu!"

Kiều Chấn Lương bật cười: "Với ai?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương!"

Trương đại quan nhân nghe Cung Kì Vĩ hô lên bí thư Kiều đã đoán được là điện thoại của Kiều Chấn Lương, lập tức ý thức được chuyện này rất có khả năng xuất hiện chuyển cơ, cầm chén rượu lên uống một ngụm, mỉm cười nhìn Cung Kì Vĩ.

Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện của anh tôi đã nghe nói rồi, tốt!"

Cung Kì Vĩ có chút không hiểu, Kiều Chấn Lương vì sao lại nói là tốt, chẳng lẽ y cũng tán thành cách làm của Từ Quang Nhiên.

Kiều Chấn Lương nói: "Làm công tác thì phải có bá lực, phải chịu được áp lực, xem ra đồng chí Quang Nhiên cũng ý thức được anh phân quản công tác thể dục thể thao là không thích hợp, muốn giao cho anh thêm trọng trách, tiểu Cung, làm tốt vào, hy vọng anh có thể gánh vạng được trách nhiệm nặng nề xây dựng cảng Nước Sâu, tôi tin anh sẽ không khiến tôi thất vọng." Nói xong Kiều Chấn Lương liền gác máy.

Cung Kì Vĩ trong nhất thời ngây ra đó, không biết là đang mừng hay đang lo, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiêu hóa được hết ý tứ mà Kiều Chấn Lương chuyển cho y.

Trương Dương tràn ngập hiếu kỳ nói: "Bí thư Kiều nói thế nào?"

Cung Kì Vĩ nói: "Ông ta nói hy vọng tôi có thể gánh vạng được trọng trách xây dựng cảng Nước Sâu."

Trương Dương nghe thấy vậy liền mừng rỡ: "Chúc mừng, chúc mừng, bí thư Kiều khẳng định đã chú ý tới chuyện phía chúng ta, ông ta chuẩn bị giao công trình cảng Nước Sâu cho anh."

Cung Kì Vĩ nói: "Nhưng bí thư Từ nói?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Từ? Bí thư Từ to hơn được bí thư Kiều à?"

....

Từ Quang Nhiên tối hôm đó nhận được điện thoại của bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, câu nói đầu tiên của Khổng Nguyên đầy vẻ chất vấn: "Đồng chí Quang Nhiên, tôi nghe nói phân công của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích có một số thay đổi."

Từ Quang Nhiên trong lòng trầm xuống, y lập tức nghĩ tới Cung Kì Vĩ, không ngờ chuyện này nhanh như vậy đã truyền tới tỉnh lý rồi, chẳng lẽ là Cung Kì Vĩ không phục quyết định của mình, cho nên hắn báo cáo lên tỉnh lý? Theo lý mà nói thì phản ứng của tỉnh lý không thể nhanh như vậy được. Ngữ khí của Từ Quang Nhiên lộ ra vẻ tôn kính đối với lãnh đạo: "Bộ trưởng Khổng, để công tác của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích được hiệu suất hơn, để phát huy tốt tính năng động chủ quan của cán bộ, cho nên phân công của chúng tôi đối với ban lãnh đạo tiến hành điều chỉnh bộ phận, điều này cũng đã trưng cầu ý kiến của thường ủy."

Khổng Nguyên mỉm cười một tiếng nói: "Anh không cần đa tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, buổi chiều bí thư Kiều còn đặc biệt khích lệ anh đó, nói anh tri nhân thiện nhậm, đối với cán bộ có năng lực như Cung Kì Vĩ, nên đặt ở anh ta ở những nơi có thể phát huy năng lực tốt hơn."

Từ Quang Nhiên hoàn toàn ngớ ra, y không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được Khổng Nguyên trong lời có lời, y đang muốn giải thích thì Khổng Nguyên lại nói: "Bí thư Kiều nói, ban thị ủy không nên thường xuyên thay đổi, Cung Kì Vĩ dù sao cũng trẻ tuổi, kinh nghiệm công tác vẫn chưa bằng được một số lão đồng chí, đồng chí Trần Hạo vừa mới đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ không lâu, năng lực công tác còn chờ khảo nghiệm, còn cần cho anh ta cơ hội chứng minh bản thân, theo cá nhân tôi mà nói cũng không tán đồng sự điều chỉnh quá mức thường xuyên của anh."

Từ Quang Nhiên ngây ra: "Bộ trưởng Khổng, tôi vẫn chưa được hiểu lắm."

Khổng Nguyên mỉm cười nói mỉm cười nói: "Anh sao lại không hiểu, anh là lão đồng chí, trong lòng hiểu rất rõ mà, phải nghĩ đến cảm thụ của đồng chí Trần Hạo, không thể một gậy đập chết người ta được. Đồng chí Quang Nhiên, tôi và bí thư Kiều thương lượng một chút, phó thị trưởng thường vụ vẫn do đồng chí Trần Hạo tiếp tục đảm nhiệm, vận hội tỉnh sắp cử hành đến nơi rồi, phải cần có một lão đồng chí kinh nghiệm phong phú như vậy áp trận, tôi thấy công tác phía thể dục thể thao hay là để đồng chí Trần Hạo tự mình nắm mới được, bí thư Kiều rất trọng thị chuyện này đó!"

Từ Quang Nhiên nghe đến đây trên cơ bản đã hiểu, mình buổi chiều mới làm ra điều chỉnh, nhanh như vậy đã bị tỉnh lý biết, Khổng Nguyên gọi điện thoại cho mình, nói chuyện thì có vẻ hòa khí, nhưng trong đó đầy ý vị uy hiếp, cơ hồ mỗi một câu đều lôi bí thư Kiều ra, đây cũng không phải là ngẫu nhiên, Trần Hạo và chuyện này căn bản không có quan hệ gì, Khổng Nguyên lại nhiều lần nhắc tới Trần Hạo, Từ Quang Nhiên bỗng nhiên có loại cảm giác Thái Sơn áp đỉnh, y cảm thấy ngực tưng tức, cơ hồ là không thở được. Y muốn giải thích: "Bộ trưởng Khổng…"

Khổng Nguyên lại không muốn cho y cơ hội giải thích: "Đồng chí Quang Nhiên, buổi chiều bí thư Kiều còn khen anh, nói anh kinh nghiệm chấp chính phong phú, đối với việc phân công nói anh rất có nghề, tiến hành điều chỉnh vị trí của Trần Hạo và Cung Kì Vĩ, có thể để bọn họ phát huy ra lực lượng bản thân lớn nhất, đây là nghệ thuật chấp chính, trọng trách vận hội tỉnh không nhẹ, giao cho đồng chí ổn trọng như Trần Hạo mới thích hợp, để cán bộ trẻ tuổi như Cung Kì Vĩ tới công trình cảng Nước Sâu để rèn luyện, có thể trợ giúp anh ta trưởng thành hơn, nhưng chuyện gì cũng phải làm từng bước một, không thể nóng vội. Đồng chí Quang Nhiên, lời của tôi anh hiểu chứ?"

Khổng Nguyên đã nói tới nước này, Từ Quang Nhiên làm sao mà không hiểu cho được, không ngờ y chỉ tiến hành điều chỉnh rất nhỏ nhằm vào phân công của Cung Kì Vĩ, tước quyền phân quản thể dục thể thao của hắn mà thôi, nhưng không ngờ lại kinh động đến tỉnh lý, kinh động đến cả bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương.

Y đối với sự kiện này không chỉ biểu hiện ra sự chú ý, hơn nữa còn thông qua Khổng Nguyên lập tức can thiệp.

Từ Quang Nhiên từ trong đây ngửi được một tín hiệu nguy hiểm, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đối với mình nhất định cực kỳ không vui, y thậm chí còn không thèm trực tiếp trò chuyện với mình, những lời này đều phải thông qua bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên để thuật lại, những lời này của Khổng Nguyên lĩnh hội đầy đủ dụng ý của Kiều Chấn Lương, nói cho Từ Quang Nhiên giật mình thon thót, hàm nghĩa uy hiếp trong đó không nói cũng hiểu, bí thư Kiều muốn đá Trần Hạo ra khỏi công trình cảng Nước Sâu, để hắn đi phân quản thể dục thể thao, và để Cung Kì Vĩ tiếp nhận phụ trách cảng Nước Sâu thay Trần Hạo, hơn nữa trong lời nói của Khổng Nguyên còn toát ra ý uy hiếp, tỉnh lý đã giữ mặt mũi cho y, bọn họ thậm chí có thể trực tiếp miễn chức phó thị trưởng thường vụ của Trần Hạo, cho Cung Kì Vĩ thay thế. Từ Quang Nhiên nghe xong những lời này của Khổng Nguyên, tay chân y lạnh như băng, sớm biết như vậy, y không nên xuống tay đối với Cung Kì Vĩ.

Từ Quang Nhiên là chính khách thành thục, khi nguy hiểm ập đến y luôn biết cách điều chỉnh tình tự của mình, y khống chế sự khủng hoảng và mất mát ở trong lòng rất tốt, mỉm cười nói: "Bộ trưởng Khổng, tôi hiểu rồi, tôi vốn định chờ điều chỉnh xong sẽ báo cáo với tỉnh lý, không ngờ các vị nhanh như vậy đã biết rồi, hơn nữa còn nghĩ giống như tôi nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.