Chương trước
Chương sau
Vương Quảng Chính vừa hay vẫy vẫy tay với Sử Văn Trì, nói: "Quản lí Sử, tôi giới thiệu với anh một chút, vị này là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao thành phố chúng ta."

Sử Văn Trì vội vàng đi tới, giơ hai tay ra nói: "Chủ nhiệm Trương, hoan nghênh, hoan nghênh ngài đến khách sạn của chúng tôi chỉ đạo công tác."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cũng không dám chỉ đạo công tác gì cả."

Sử Văn Trì ân cần mời hai người vào khách sạn nghỉ ngơi, Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Thôi, đoàn đại biểu Hàn Quốc sắp tới rồi! Để tỏ lòng hoan nghênh của chúng ta đối với họ, tôi tốt nhất ở chỗ này chờ."

Vương Quảng Chính nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, anh nếu đã tới, hôm nay cũng đừng đi nữa, để buổi chiều tiếp đãi bọn họ xong, tôi cùng anh tới trung tâm vận động trên nước, công trình đã cơ bản hoàn thành rồi, anh vẫn chưa thị sát nơi đó mà."

Trương Dương cười nói: "Được!"

Sử Văn Trì ở bên cạnh nắm lấy thời cơ nói: "Chủ nhiệm Trương, buổi tối ngủ lại ở chỗ chúng tôi đi, tôi an bài một phòng tổng thống cho ngài."

Trương Dương mỉm cười, hắn đã nghe thấy tiếng ô tô. Trương đại quan nhân thính lực xuất chúng, từ tiếng bánh xe ma sát với mặt đất đã nghe ra là xe khách lớn, người bình thường căn bản ngay cả thanh âm cũng không nghe thấy.

Trương Dương nói: "Tới rồi!"

Vương Quảng Chính và Sử Văn Trì đều có chút kinh ngạc nhìn, hai người thủy chung nhìn chằm chằm ra cửa lớn, trong tầm nhìn không hề xuất hiện bóng dáng của xe khách nào. Khi Vương Quảng Chính đang chuẩn bị mở miệng hỏi thì nghe thấy tiếng ô tô, một chiếc xe khách Setra chở đoàn thương mậu Hàn Quốc lái vào trong khách sạn Hải Dương Hoa Viên.

Sử Văn Trì sớm đã có chuẩn bị, bốn gã bảo vệ đứng ở cửa, mặc chế phục đeo găng tay trắng đồng loạt kính lễ với xe khách.

Hai nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp cầm hoa tươi đi về phía chiếc xe khách.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi thầm bật cười, biểu hiện của phía khách sạn cũng quá khoa trương rồi, không phải chỉ là một đoàn đại biểu thương mậu của Hàn Quốc tới thôi sao? Việc gì mà phải làm như đón nguyên thủ quốc gia vậy. Thật ra sở dĩ làm long trọng như vậy là vì có liên quan trực tiếp tới việc phó thị trưởng Vương Quảng Chính xuất hiện ở đây, phía khách sạn đã coi thành một nhiệm vụ chính trị quan trọng để làm.

Sau khi xe khách dừng lại, người đầu tiên từ trên xe bước xuống là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu, cô ta mặc áo khoác nhung dê màu xám, quần dài màu đen, đi dày thể thao màu đen, đeo kính râm, tuy rằng dáng người không tồi, nhưng thoát nhìn trông có vẻ cứng nhắc. Trương Dương và vị phó chủ nhiệm này chưa từng giao tiếp với nhau, hắn và Vương Quảng Chính, Sử Văn Trì cùng nhau bước về phía trước nghênh đón.

Lương Hiểu Âu nhận ra Trương Dương, lập tức tiến về phía hắn, chủ động vươn tay về phía Trương Dương, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, chào anh, tôi là Lương Hiểu Âu."

Trương Dương cười nói: ""Cửu ngưỡng ngưỡng, cửu ngưỡng!"

Lương Hiểu Âu nói: "Không thể nào, tôi trước đây luôn công tác ở huyện Bảo Hòa, được điều ban chiêu thương Đông Giang còn chưa đến hai tháng, chưa từng có giao tiếp gì với chủ nhiệm Trương." Từ cách nói chuyện của cô ta có thể nghe ra người này cách rất thẳng thắn và già dặn.

Trương đại quan nhân bị cô ta vạch trần ngay tại đương trường, không khỏi có chút xấu hổ, cười ha ha nói: "Cửu ngưỡng này của tôi là có ý kính ngưỡng lâu dài, không phải là nghe danh đã lâu."

Lương Hiểu Âu cười nói: "Đa tạ chủ nhiệm Trương đã giúp đỡ công tác của chúng tôi." Nghĩ thầm Trương Dương mới thật sự là không bình thường.

Trương Dương giới thiệu cho cô ta với Vương Quảng Chính, còn mình thì tới cửa hông nghênh đón đoàn đại biểu kinh mậu Hàn Quốc. Bắt tay theo tình trình tự, thật ra Trương Dương tối hôm qua đã ra mắt không ít người.

Kim Thượng Nguyên bước xuống xe khách cuối cùng, khi Trương Dương đang chuẩn bị tiến lên nghênh đón thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ dễ nghe: "Hây! Trương Dương, anh còn nhớ tôi không?"

Trương đại quan nhân trong rúng động, hắn có chút bất khả tư nghị nhìn về phía trước, lại thấy Kim Mẫn Nhi mặc áo màu trắng, quần dài, bốt dài màu nâu, tóc đen buộc sau gáy, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như tranh, thật sự như một tiên tử từ trong tranh đi ra.

Trương Dương mỗi lần nhìn thấy Kim Mẫn Nhi luôn kìm lòng không đậu mà nghĩ đến Xuân Tuyết Tình, tuy rằng mỗi lần gặp lại hắn đều tự nhắc nhở mình, Xuân Tuyết Tình sớm đã trở thành hồi ức. Nhưng khi nhìn thấy Kim Mẫn Nhi, hắn lại vẫn cảm giác được Xuân Tuyết Tình như còn sống đang đứng ở trước mặt mình.

Người ngây đơ ra khi nhìn thấy Kim Mẫn Nhi không chỉ có một mình Trương Dương, nữ hài tử xinh đẹp như vậy đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của nam tính.

Trương Dương cười cười, Kim Mẫn Nhi cũng cười cười, cô ta đi tới trước mặt Trương Dương: "Không chào đón tôi à?"

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Khiếp sợ, kinh hỉ, vui mừng bất ngờ!"

Kim Thượng Nguyên và đám xí nghiệp gia Hàn Quốc dưới sự đẫn đường của Lương Hiểu Âu đã đi vào khách sạn Hải Dương Hoa Viên.

Những người khác cũng nhìn ra Trương đại quan nhân và cô gái Hàn Quốc đẹp đến mức khiến cho làm cho người ta hít thở không thong này có chút cố sự, ai nấy đều rất thức thời rời đi.

Kim Mẫn Nhi nói: "Thật ra tôi và bác cả cùng đi, có điều bay thẳng tới Thượng Hải, thay bác cả của tôi ký một bản thỏa thuận hợp tác, vốn tính đi Nam Tích vấn an anh, nhưng tối hôm qua bác cả tôi gọi điện thoại nhắc bảo anh hôm nay sẽ đến Tĩnh Hải."

Trương Dương nghĩ thầm Kim Thượng Nguyên làm sao mà biết trước được? Mình tối hôm qua cũng không nói sẽ tới Tĩnh Hải, chẳng lẽ là Lôi Quốc Thao nói? Kỳ thật, gã không phải là đột nhiên mời mình tới ư? Có điều nhìn thấy sự vui mừng của Kim Mẫn Nhi khiến Trương Dương không rảnh suy nghĩ tới những việc nhỏ ư này, hắn cười nói: "Vì sao không nói sớm, tôi cũng tiện chuẩn bị."

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Không cần chuẩn bị, tôi thích bộ dạng trợn mắt há hốc miệng của anh khi nhìn thấy tôi, có phải là tôi lại khiến anh nhớ tới người đó không?" Người đó tất nhiên là Xuân Tuyết Tình.

Khi Kim Mẫn Nhi ở trước mặt Trương Dương nhắc tới tên của Xuân Tuyết Tình, hắn đã tương đối thản nhiên rồi, cười nói: "Không thể không nhớ được, biết rõ cô không phải, nhưng cứ gặp cô lại luôn nghĩ là cô đúng là cô ấy."

Kim Mẫn Nhi mỉm cười nói: "Nếu sự xuất hiện của tôi gợi lên hồi ức đau khổ của anh, vậy tôi sẽ lập tức biến mất."

Trương Dương cười ha ha nói: "Vui còn không kịp nữa là, có bằng hữu từ phương xa tưới thật đáng mừng!" Hắn vẫn vẫy tay với nhân viên phục vụ của Hải Dương Hoa Viên ở bên cạnh: "Sao còn chưa tặng hoa?"

"Người nhiều mà hoa lại quá ít, không biết tặng cho ai?" Nhân viên phục vụ này cũng rất thật thà.

Trương Dương mỉm cười tặng hoa cho Kim Mẫn Nhi: "Hoa tươi tặng giai nhân, kì thật Hàn Quốc cũng có giai nhân.

Kim Mẫn Nhi lại nói: "Tôi không phải là giai nhân!"

"Vậy cô là gì?"

Kim Mẫn Nhi vừa đi vừa cười nói: "Tôi là Phật!"

Trương đại quan nhân lập tức hiểu ra, cô ta là đang mình mượn hoa hiến phật, trong lòng không khỏi rúng động, chẳng lẽ Kim Mẫn Nhi là ám chỉ mình, bảo hắn tự mình tăng hoa ư? Trương đại quan nhân lặng lẽ nhìn Kim Mẫn Nhi, lại thấy cô ta cười tươi như hoa, sóng mắt lưu động, căn bản chính là Xuân Tuyết Tình tái thế, Trương đại quan nhân mắng thầm bản thân, bệnh cũ lại tái phát rồi, mình cũng không thể như vậy được, nhìn thấy mỹ nữ sao không thể tâm lặng như nước chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.