Chương trước
Chương sau
Cung Kì Vĩ: "Vẫn là những người trẻ tuổi các cậu có sáng tạo!"

Trương Dương nói: "Tôi nghe ra rồi, thị trưởng Cung là đang phê bình tôi, thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, kiên trì đến kết quả cuối cùng, rất có khả năng là cố hết sức mà lại không thu được kết quả tốt, nhưng tôi nếu không làm vậy thì lấy đâu ra tiền? Không có tiền, vận hội tỉnh làm sao mà tổ chức được? Vận hội tỉnh nếu làm không tốt, chẳng phải vẫn là tôi chịu trách nhiệm ư? thị trưởng Cung, tính khí của tôi là như vậy đấy, chuyện mà tôi đã nhận chuẩn, tôi nhất định phải làm cho bằng được.

Năm nhìn Trương Dương thật lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tôi sẽ ủng hộ cậu!"

Quay về văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao, phát hiện trước cửa có một người đang đứng, không ngờ là Phó Trường Chinh từ Phong Trạch xa xôi đến, Phó Trường Chinh nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, kích động hét lên một tiếng: "Thị trưởng Trương!" Trương Dương tuy rằng đã không còn là thị trưởng của Phong Trạch nữa, nhưng Phó Trường Chinh vẫn quen gọi như vậy.

Trương Dương cười ha ha, bước lên vỗ vỗ vai Phó Trường Chinh, lớn tiếng nói: "Cậu cuối cùng cũng đến rồi!"

Bởi vì vẫn còn chưa tới ca chiều, hành lý của Phó Trường Chinh để trước cửa văn phòng của hắn, lần này Phó Trường Chinh từ Phong Trạch đến đây, còn đặc biệt mang tới cho Trương Dương một ít đặc sản địa phương.

Trương Dương mở cửa văn phòng mời Phó Trường Chinh vào.

Phó Trường Chinh xách hai cái túi lớn tiến vào văn phòng, nhìn hoàn cảnh công tác ở nơi này, so với phía Phong Trạch thì tốt hơn nhiều.

Trương Dương nhiệt tình nói: "Ngồi đi, đợi lát chủ nhiệm Tiêu tới, tôi sẽ bảo cô ấy an bài chỗ ở cho cậu."

Phó Trường Chinh nói: "Thị trưởng Trương, tôi nhận được lệnh điều tới đây."

Trương Dương cười nói: "Tôi bảo cậu tới sớm cơ mà, bình thường chuyện giấy tờ quá nhiều, không có cậu ở bên cạnh, thật sự là làm khó tôi."

Phó Trường Chinh nói: "Thị trưởng Trương là người làm đại sự, việc này khẳng định chẳng bõ bèn vào đâu, chỉ là ngài khinh thường không thèm làm mà thôi."

Trương Dương phát hiện Phó Trường Chinh cũng biến ăn nói hơn trước kia, vui vẻ bảo: "Phong Trạch thế nào rồi?"

Phó Trường Chinh nói: "Bí thư Thẩm làm chủ tịch hội đồng nhân dân rồi, thị trưởng Tôn tiếp nhận chức bí thư thị ủy của ông ta, phó thị trưởng Trần thì tiếp nhận chức vị của thị trưởng Tôn."

Trương Dương gật gật đầu, kỳ thật khi hắn rời khỏi Phong Trạch thì chuyện này đã thành kết cục đã định rồi, Đỗ Thiên Dã sớm đã có ý đá Thẩm Khánh Hoa xuống, Thẩm Khánh Hoa tuy rằng có công hiến đối với Phong Trạch, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã lớn, đầu óc có chút xơ cứng, hơn nữa phương diện dùng người có vấn đề, thích dùng người không khách quan, một đám cán bộ mà y phân công, lại có không ít người xảy ra vấn đề, kết quả hiện tại cũng cũng không phải là bất ngờ.

Phó Trường Chinh có chút tiếc hận nói: "Thị trưởng Trương, ngài lúc trước nếu không ly khai Phong Trạch thì tốt quá."

Trương Dương bật cười ha ha: "Cậu muốn tôi cả đời ở lại Phong Trạch làm phó thị trưởng à?"

Phó Trường Chinh nói: "Không phải, thị trưởng Trương năng lực được mọi người công nhận, khẳng định sẽ không ở dưới người ta lâu đâu."

Trương Dương nói: "Giỏi lắm, học được cách vỗ mông ngựa từ lúc nào thế?"

Phó Trường Chinh: "Những gì tôi nói đều là thật mà."

Trương Dương nói: "Trường Chinh à, phía sân bay mới sao rồi?"

Trương Dương vẫn có cảm tình rất sâu đậm đối với Giang Thành, tuy đã tới Nam Tích, nhưng trong lòng vẫn vương vấn chuyện bên kia.

Phó Trường Chinh nói: "Công trình tiến triển rất thuận lợi, hiện tại phó thị trưởng Lý tự mình nắm việc xây dựng sân bay, có điều tất cả vẫn dựa theo phương án trước đây của ngài mà tiến hành." Gã dừng lại một chút rồi nói: "Mọi người đều thấy ủy khuất thay cho ngài."

Trương Dương cười nói: "Có gì mà ủy khuất với không ủy khuất, tôi hiện tại rất tốt, Nam Tích sang năm mở vận hội tỉnh, thị lý giao quyền lực cho, tôi đang chuẩn bị làm lớn một trận. Trường Chinh, cậu có lòng tin theo tôi làm tốt việc này không?"

Phó Trường Chinh gật gật đầu, nói: "Thị trưởng Trương, tôi có lòng tin, đi theo anh làm công tác, rất là vững tâm!"

Trương Dương nói: "Được, vậy chúng ta cùng nhau cố gắng làm tốt một phen sự nghiệp. Còn nữa, sau này đừng có gọi tôi là thị trưởng Trương, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, cậu phải gọi tôi là chủ nhiệm Trương."

"Vâng, chủ nhiệm Trương!"

Sau khi Tiêu Điều Mẫn đến, Trương Dương giao chuyện sắp xếp cho Phó Trường Chinh cho cô ta lo, Tiêu Điều Mẫn biết đây là thư ký trước kia của Trương Dương, sau khi Trương Dương tới Nam Tích, người được điều đầu tiên là gã, cho nên cho nên đối với Phó Trường Chinh cũng khá là khách khí, tạm thời an bài cho Phó Trường Chinh ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao, về phần công tác của hắn, dựa theo ý tứ của Trương Dương, giao cho một số công tác về giấy tờ cho gã, cấp cho Phó Trường Chinh một chức vị, chủ nhiệm văn phòng của Ủy ban thể dục thể thao. Có điều bên dưới vị chủ nhiệm này không có bất kỳ thủ hạ nào. Trên thực tế công tác của Phó Trường Chinh giống như trước kia, chính là thư ký của Trương Dương.

Hà Hâm Nhan lần này đa số thời gian nghỉ ngơi đều ở Nam Tích, ở giữa có về Lam Sơn một lần, ở Lam Sơn lại cãi nhau với cha là Hà Trác Thành, trong lòng cô ta không muốn cha mình làm phiền Trương Dương nữa, nhưng Hà Trác Thành cho rằng con gái mình là Trương Dương yêu nhau, Trương Dương vốn là con rể tương lai của y, con rể giúp bố vợ làm việc là thiên kinh địa nghĩa.

Hà Hâm Nhan tức giận ngồi ở ven hồ thiên nga, hai tay chống cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, Trương Dương ở bên cạnh cô ta dùng một phương thức kỳ quái để đứng, đầu chúi xuống đất, lợi dụng sức của phần cổ để giúp thân thể thăng bằng.

Hà Hâm Nhan nói: "Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, mặc kệ ông ta, đừng có lo cho ông ta, anh không bao giờ chịu nghe."

Trương Dương nói: "Sao, lần này về Lam Sơn lại cãi nhau với ông ta à?"

Hà Hâm Nhan nói: "Ông ta căn bản là nói mãi không sửa, thông qua quan hệ của anh buôn bán lời kiếm lời, không biết trời cao đất rộng là gì, hiện tại cả ngày ở cùng một chỗ với đám vô lại, còn tìm tình nhân nữa, lẳng lơ khiêu gợi, vừa thấy đã biết không phải hạng tử tế gì."

Trương Dương bật cười ha ha.

Hà Hâm Nhan không nhịn được quay đầu lại trừng mắt lườm hắn: "Anh cười cái gì?"

Trương Dương nói: "Ông ta có quyền tự do yêu đương của ông ta!"

Hà Hâm Nhan tức giận vươn tay ra vỗ một cái vào mông Trương Dương, Trương Dương mất thăng bằng xoay người ngồi xuống đất, kéo Hà Hâm Nhan vào trong lòng mình, hai người ở trên mặt cỏ lăn lộn, sau cùng Hà Hâm Nhan thành công đè Trương Dương xuống dưới, kẹp cổ hắn, nói: "Em kẹp chết anh, kẹp chết anh!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Mưu sát thân phu!"

Hà Hâm Nhan nói: "Em coi như là nhìn thấu anh rồi, nam nhân các anh không có ai là tốt cả, bất kể là giả hay trẻ đều thế cả."

Trương Dương nói: "Sao em lôi cả anh vào mà mắng?"

Hồ Nhân Như nói: "Chính là muốn mắng anh đó!"

Trương Dương vươn tay ra vỗ một cái lên cái mông đầy đà đàn hồi của cô ta, mỉm cười nói: "Nha đầu, lòng dạ phóng khoáng một chút đi, ông ta dù sao cũng là cha em, không thể nào trơ mắt nhìn ông ta ăn không khí mà sống được."

Hà Hâm Nhan nói: "Em biết anh rất tốt với em, cho nên mới chiếu cố ông ta như vậy, tất cả đều là vì nể mặt em, nhưng em không muốn ông ta gây phiền phức cho anh."

Trương Dương nói: "Không có gì phiền phức cả, anh giúp ông ta nhưng với điều kiện tiên quyết là không trái với nguyên tắc, ông ta có việc tử tế mà làm cũng là một chuyện tốt, không thể để ông ta cứ lừa dối trên xã hội để sống qua ngày mãi được."

Hà Hâm Nhan nói: "Anh sao biết ông ta làm việc tử tế?"

Trương Dương cười nói: "Anh đã cho người điều tra rồi, công ty quảng cáo của ông ta quả thật là làm việc tử tế, nếu không thì anh cũng không giúp ông ta đâu."

Hà Hâm Nhan nói: "Bản tính khó đổi, em không sợ ông ta làm sai chuyện mà sợ ông ta làm liên lụy tới anh."

Trương Dương vuốt mặt Hà Hâm Nhan một cái, nói: "Không sao đâu, trong lòng anh nắm chắc mà."

Hà Hâm Nhan hạnh phúc dựa sát vào ngực Trương Dương, hai người nằm trên bãi cỏ màu vàng, ngẩng đầu nhìn trờixanh trên cao, Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự muốn được cả đời này nằm trong lòng anh."

Trương Dương nói: "Anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em."

Hà Hâm Nhan lại lắc lắc đầu, nói: "Một nữ nhân nếu như hoàn toàn dựa vào nam nhân, vậy thì cô ta sẽ để mất đi chính mình, mẹ của em chính là bởi vì vậy cho nên mới gặp bi kịch. Em con trẻ, nên nhân lúc còn nhiều thời gian, làm thêm một số chuyện, bất kể là có thể làm ra thành tích như thế nào thì dẫu sao thì em cũng từng nỗ lực."

Trương Dương cười nói: "Thế chẳng phải là anh còn phải chờ em mãi ư?"

Hà Hâm Nhan ôn nhu nói: "Kỳ thật em là đang đợi anh mới đúng, anh yên tâm đi, đợi khi già đến không thể nào động đậy được nữa, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, đẩy xe lăn, mỗi ngày dẫn anh tới bờ biển ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn."

Trương đại quan nhân cười nói: "Rủa anh đấy à."

Hà Hâm Nhan nói: "Không phải là rủa, là hi vọng, quan trọng nhất là anh và em ở cùng nhau."

Trương Dương nắm tay Hà Hâm Nhan, nói: "Anh sẽ ở cùng với em, vĩnh viễn."

Hà Hâm Nhan thâm tình ngưng trọng nhìn vào hai mắt Trương Dương: "Em tin anh!"

Từ khi gặp Trương Dương, Hà Hâm Nhan đã chảy không ít nước mắt, nhưng khi đi thì lại mỉm cười, cô bé rất tiêu sái vẫy vẫy tay với Trương Dương: "Em phải đi phấn đấu vì tương lai của mình."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.