Chương trước
Chương sau
Trở lại Vân Hi sơn trang, Trương Dương tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng, đi ra phòng khách, Hà Hâm Nhan đang nấu xong canh gừng, bảo hắn uống để giải hàn. Thân thể của Trương Dương đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, căn bản không cần phải uống canh gừng, nhưng hắn không thể cự tuyệt tâm ý của Hà Hâm Nhan, Trương đại quan nhân há to miệng uống hết canh gừng, lại thấy Hà Hâm Nhan dang nhìn mình tới nhập thần. Trương Dương cười nói: "Đừng nhìn anh một cách sùng bái như vậy, anh không chịu nổi đâu."

Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự là rất sùng bái anh. Nhìn thấy người lạ rơi xuống nước, anh không chút do dự nhảy xuống cứu, nếu là em, em tin rằng anh nhất định sẽ càng dụng tâm hơn."

Trương Dương cười nói: "Hôm nay sao vậy? Sao cứ nói những lời không may mắn thế, còn nói hưu nói vượn nữa, anh đánh đít em đó."

Hà Hâm Nhan cầm lấy cái bát không từ tay hắn rồi đặt xuống bàn: "Khi anh nhảy xuống có sợ không?"

Trương Dương nói: "Không sợ, nước nông mà!"

Hà Hâm Nhan nói: "Thật sự không sợ ư?"

Trương Dương đỡ lấy vai cô ta, nói: "Không sợ chút nào, nước của hồ Phương Thủy quá nông!"

Hà Hâm Nhan nói: "Sông nhỏ cũng có thể khiến người ta chết đuối."

Trương đại quan nhân nói: "Nước hồ Phượng Thủy bằng không nhiều bằng nước của em, em còn không dìm chết được anh, nó làm sao mà làm gì được?"

Kỹ năng bơi của Trương đại quan nhân quả nhiên rất tốt, quần nhau cả một đêm mà vẫn nhàn nhã có dư, Hà Hâm Nhan lại không chịu nổi sự dày vò của hắn, tự nhận không có bản sự nước dìm ba quân, sau mấy độ, nằm ở trong lòng Trương Dương mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trương Dương thì không lập tức ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Hà Hâm Nhan, nhớ tới bộ dạng rơi nước mắt của Hà Hâm Nhan tối nay, hắn bắt đầu ý thức được mình không chỉ mang tới cho người yêu sự sung sướng, theo sự trôi qua của thời gian, hắn cũng mang tới cho bọn họ sự bàng hoàng và thống khổ, sư ủy khuất và thương tâm của Hà Hâm Nhan cũng tồn tại với những người khác, sự bác ái của mình và tiêu chuẩn đạo đức của xã hội hiện tại căn bản không thể tương dung, các cô ấy rõ ràng là không thể chấp nhận được.

Hồ tưởng lại từng chút ký ức từ triều Đại Tùy tới những năm 90, Trương Dương phát hiện mỗi một đoạn tình cảm hắn đều khó có thể từ bỏ được, theo sự hiểu biết về thời đại này càng sâu, hắn bắt đầu ý thức được tình cảm quan của mình bắt đầu đi vào ngã rẽ, con người ta sống ở bất kỳ xã hội nào cũng phải biết khống chế mình,có thể sự chuyển đổi của hắn quá đột nhiên, khi hắn ý thức được mình nên không chế thì đã muộn rồi. Đã không thể nào thuận theo xã hội này, vậy thì chỉ có thể khiến xã hội này thuận theo mình thôi.

Hà Hâm Nhan bị bệnh rồi, tối hôm qua hứng gió bị cảm, lại cùng Trương Dương quần nhau tới quá nửa đêm, tuy thể chất của cô ta không tồi, nhưng cũng không chống đỡ được. Sáng sớm Trương Dương ngủ dậy thì phát hiện cô ta đang sốt, vội vàng đi tìm thuốc cho cô ta uống, lại nấu chút cháo, vì để Hà Hâm Nhan hồi phục lại nhanh, hắn còn dùng nội lực giúp cô ta đả thông kinh mạch một chút.

Hà Hâm Nhan sau khi ăn xong bát cháo thì đỡ hơn nhiều, tựa vào đầu giường, lười biến vô lực nhìn Trương Dương, nói: "Em sớm muộn gì cũng bị anh dày vò đến chết, xem ra thật sự là phải có thêm mấy người hầu hạ anh."

Trương Dương nghe ra cô ta đang nói móc mình, mìm cười ôm vai thơm của cô ta, nói: "Anh biết một biện pháp âm dương song tu, về sau chúng ta tu luyện một chút, vừa có thể kiện thân lại vừa có thể hưởng thụ sự sung sướng."

Hà Hâm Nhan nói: "Em không tin anh đâu."

Trương Dương cũng không lừa cô ta, Lý Tín Nghĩa của Tử Hà quan núi Thanh Đài có được dạng nội công tâm pháp này, nói cái gì là tiên thiên công.

Hà Hâm Nhan nói: "Anh không nay không phải đi làm à?"

Trương Dương nói: "Không đi, hôm nay không đi đâu cả, ở nhà cùng em."

Hà Hâm Nhan ôm hắn, ôn nhu nói: "Thế thì em tình nguyện bị bệnh cả đời."

Trương Dương nói: "Em đừng có nói lung tung nữa, lần này về toàn nói những lời xui xẻo, nếu còn vậy nữa cẩn thận anh đáng vào mông em đó."

Hà Hâm Nhan cười cười không nói gì, cô ta vẫn có chút yếu ớt, dựa vào vai Trương Dương ngủ thiếp đi. Tiếng chuông di động của Trương Dương đánh thức cô ta, Trương Dương cầm điện thoại lên, thấy là đơn vị gọi tới, hắn lắc lắc đầu, thầm nghĩ đã báo cho Tiêu Điều Mẫn rồi, hôm nay không đi làm mà, sao vẫn còn làm phiền mình.

Bắt máy, chính là chủ Ủy ban thể dục thể thao Lý Hồng Dương gọi tới, Lý Hồng Dương là vì chuyện mời Đổng Lệ Na làm đại sứ hình tượng, gã đặc biệt tìm huấn luyện viên vỡ lòng của Đổng Lệ Na là Dương Quảng Chí, Dương Quảng Chí sau khi nghe nói tới chuyện này, cũng đã liên hệ với Đổng Lệ Na, bọn họ vừa mở miệng đã đòi mười vạn phí đại diện. Lý Hồng Dương không dám tự tiện làm chủ, cho nên mới xin chỉ thị của Trương Dương.

Trương Dương vừa nghe Đổng Lệ Na không ngờ lại đòi giá cao như vậy, nhất thời nổi giận: "Với cái mặt của cô ta mà cũng dám đòi tiền đại diện à?"

Lý Hồng Dương có chút bất đắc dĩ nói: "Chủ nhiệm Trương à, người ta là quán quân thể thao thế giới mà!"

Trương Dương cười nói: "Quán quân ư? Tổng cộng cũng chỉ được có một lần, đã thế lại còn trông như con khỉ."

Lý Hồng Dương nói: "Hiện tại vận động viên cũng là minh tinh, anh tìm người ta làm đại sứ hinh tượng, không có thù lao thì không ai muốn làm đâu."

Trương Dương nói: "Quan Chỉ Tình nổi tiếng như thế mà còn không lấy một xu, cô ta dựa vào cái gì? Mười vạn ư, con mẹ nó dám à!" Nói xong hắn lại nhớ tới một chuyện, nói khẽ: "Mười vạn là Đổng Lệ Na trực tiếp đòi hay là Dương Quảng Chí, huấn luyện viên vỡ lòng của cô ta nói?"

Lý Hồng Dương: "Tôi thông qua Dương Quảng Chí liên hệ với Đổng Lệ Na, những điều kiện này đều là Dương Quảng Chí nói lại với tôi."

Trương Dương nói: "Dương Quảng Chí liệu có ở giữa giở trò không?"

Lý Hồng Dương không nói gì, gã thật tình cũng từng nghĩ vậy.

Trương Dương nói: "Thế này đi, anh hay là liên hệ trực tiếp với cha mẹ của Đổng Lệ Na đi, xem bọn họ nói gì, tôi không thích tên Dương Quảng Chí kia."

Lý Hồng Dương nói: "Tốt nhất là tới nhà cô ta một chuyên."

Trương Dương nói: "Để hôm khác đi, hôm nay tôi bận rồi."

Gác điện thoại, Hà Hâm Nhan ôm lấy tay hắn, nói: "Anh đi đi, đừng làm lỡ chuyện công việc."

Trương Dương nói: "Em không phải là bị bệnh ư?"

Hà Hâm Nhan nói: "Em giờ đỡ nhiều rồi, anh đi làm việc của anh đi, em ở nhà ngủ một giấc, đợi anh về, chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?"

Trương Dương nghĩ một chút, Trương Dương lại đẩy hắn một cái: "Đi đi, công việc quan trọng hơn!"

Trương Dương lúc này mới đứng dậy nói: "Được rồi, anh đi, trưa nay sẽ về đón em đi ăn cơm."

Hà Hâm Nhan hôn gió hắn một cái, đôi mắt vũ mị ôn nhu như chảy nước.

...

Trương Dương gọi Lý Hồng Dương cùng tới nhà Đổng Lệ Na, cha mẹ Đổng Lệ Na đều là công nhân viên chức đường sắt bình thường, bởi vì con gái của họ trở thành quán quân thế giới, cuộc sống của bọn họ cũng được cải thiện không ít. Hiện tại sống trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, trang thiết bị bên trong cũng không tồi.

Lý Hồng Dương có quen biết với cha mẹ của Đổng Lệ Na, khi Đổng Lệ Na giành chức quán quân thế giới, gã đặc biệt tới nhà trao tiền thưởng. Trương Dương thì là lần đầu tiên đến đây, cha mẹ Đổng Lệ Na nhiệt tình mời bọn họ vào.

Lý Hồng Dương giới thiệu: "Vị này là chủ nhiệm Trương của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi, hôm nay anh ấy tự mình đến đây là có chút chuyện muốn thương lượng riêng với hai vị."

Trương Dương đặt giỏ hoa quả trong tay xuống, đã tới nhà người ta thì không thể đi tay không được, Trương Dương cười nói: "Chào hai vị, tôi lần này tới là muốn nhờ hai vị giúp."

Cha của Đổng Lệ Na sau khi biết thân phận của đối phương cũng có chút tôn kính, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương cứ nói đi, chúng tôi giúp được sẽ giúp."

Trương Dương nói: "Trước tiên xin cám ơn hai vị đã bồi dưỡng một vận động viên xuất sắc như vậy cho Nam Tích cho chúng ta, bồi dưỡng một vị quán quân thế giới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.