Chương trước
Chương sau
Người sống trên đời phải có mặt mũi, Mạnh Sĩ Cường nghe em trai nói như vậy thì có chút không vui: "Sĩ Xung, anh đã rất nhượng bộ, mười triệu giảm xuống bảy triệu, bây giờ bảy triệu lại biến thành sáu chục ngàn, nhưng hắn cũng quá cuồng, một đồng cũng không cho anh, rồi còn giết chó của anh, ba mươi ngàn đấy, anh đã nhịn, nhưng em lại kêu anh quay đầu nhận thua, anh không đi." Nhắc tới con chó, Mạnh Sĩ Cường lại đau lòng.

Mạnh Sĩ Xung nói: "Đại ca, đây không phải là lúc tức giận, anh cũng không phải không biết, ngày hôm nay ủy ban kỷ luật gọi em và cục trưởng Hoắc lên nói chuyện, chuyện này phải giải quyết, càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài nhiều mộng."

Mạnh Sĩ Cường nói: "Vậy em sẽ không để ý đến mặt mũi của anh, anh lớn tuổi như vậy, em bắt anh cúi đầu trước hắn, anh mặc kệ!"

Mạnh Sĩ Xung lo lắng một hồi, thấp giọng nói: "Như vậy đi, em gọi điện trước cho hắn, hỏi trước ý của hắn, anh đừng vội đi, nhà không đập, thì chính là một quả bom hẹn giờ, còn không biết hắn sẽ dùng chuyện này làm ra cái gì."

Mạnh Sĩ Cường thở dài, trong lòng phiền muộn tới cực điểm, sớm biết rằng Trương Dương phiền phức như thế, không bằng thành thật đập nhà đi, cũng không đến mức xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mạnh Sĩ Xung suy nghĩ một hồi lâu, mới gọi cho Trương Dương, ông trực tiếp gọi tới phòng làm việc của Trương Dương, đại ca Mạnh Sĩ Cường nói cho ông biết lúc này Trương Dương đang ở phòng làm việc.

Điện thoại được chuyển, Mạnh Sĩ Xung cố gắng ôn hòa thân mật nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi là cục trưởng cục xây dựng thành phố lão Mạnh đây!"

Trương đại quan nhân nghe được cách nói của Mạnh Sĩ Xung thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn một hồi lâu mới nói: "Lão Mạnh hả, tìm tôi có việc gì không?"

Mạnh Sĩ Xung tự xưng lão Mạnh đó là khiêm tốn, nghe hắn cũng gọi mình như thế, ngược lại có chút khó chịu, nhưng bây giờ người ta đang cầm nhược điểm của mình, dù có khó chịu cũng không có thể biểu hiện ra ngoài, cười ha hả một tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương à, chuyện đại ca của tôi tôi đã đã biết, tôi đã hung hăng phê bình anh ấy, sao có thể làm như vậy, sao có thể để ảnh hưởng đến việc xây dựng thành phố, dưới phê bình của tôi, anh ấy rốt cục ý thức được sai lầm, tiền thuốc men của hai công nhân anh ấy sẽ phụ trách."

Trương Dương nói: "Ông ta không phải không nghe lời ông nói sao? Sao lại đột nhiên đổi tính?"

Mạnh Sĩ Xung xấu hổ ho khan một tiếng nói: "Chủ nhiệm Trương, đại ca của tôi bản tính không xấu, chỉ có chút tham tiền, có đôi khi cũng hơi quá đà, dưới sự phê bình giáo dục của tôi, anh ấy rốt cục ý thức được không thể vì lợi ích bản thân ảnh hưởng việc xây dựng thành phố của Nam Tích. Anh ấy đáp ứng rồi, một đồng bồi thường cũng không lấy, đồng ý dỡ bỏ hai căn nhà ở công trường của trung tâm thể dục mới."

Trương Dương nói: "Đồng ý à!"

Trong lòng Mạnh Sĩ Xung mắng Trương Dương một trăm ngàn lần, nhưng ngoài miệng còn phải tỏ ra khoái trá: "Đồng ý! Làm công tác tư tưởng cho anh ấy quả thật cũng không dễ dàng, thiếu chút nữa là tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy luôn rồi."

Trương Dương nói: "Lão Mạnh, ông không biết à, chuyện này lại có thay đổi.”

Mạnh Sĩ Xung sửng sốt: "Thay đổi? Thay đổi cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi vốn cảm thấy chuyện này rất đơn giản, không phải chỉ là hai căn nhà sao? Nhưng chuyện này không biết là ai đã báo cho ủy ban kỷ luật, cấp trên đã biết chuyện hai căn nhà này, phiền phức."

Mạnh Sĩ Xung cắn răng cười nhạt, thằng nhãi này rõ ràng đang nói cho mình, ủy ban kỷ luật chính là do hắn đi nói, trước đó tuy rằng Mạnh Sĩ Xung đã đoán được chuyện này có liên quan đến Trương Dương, nhưng dù sao cũng không có căn cứ chính xác cư, hiện tại Trương Dương trực tiếp nói ra chuyện này, càng chứng minh Trương Dương căn bản không để ông vào mắt.

Mạnh Sĩ Xung nói: "Trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được."

Trương Dương nói: "Nói cũng đúng, những cán bộ quốc gia chúng ta thật sự có chút nhìn xa, đắc ý không thể quên mình, phòng ngừa chu đáo, ông biết không, làm bất luận chuyện gì cũng đều phải nghĩ đường lui, nhược điểm không phải do người khác tìm ra, đều là do mình làm ra, ông nói đúng không đúng, lão Mạnh?"

Mạnh Sĩ Xung bị hắn mở miệng gọi lão Mạnh hảm làm tâm phiền ý loạn, thiế chút nữa là mở miệng chửi má nó, nhưng ông không dám, bây giờ ông ở thế hạ phong, phải nén giận, Mạnh Sĩ Xung nói: "Chủ nhiệm Trương, chính sách đảng của chúng ta là khoan dung, không thể một gậy đánh chết người được, cậu xem, đại ca của ta đều đã nhận thức sai lầm, chuyện này..."

Trương Dương nói: "Chuyện này thật không dễ làm, ngày hôm qua ông ta thuận lợi đáp ứng các kiện của chúng tôi thì tốt rồi, cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy, ngày hôm nay còn đưa hai con chó đến công trường nói cái gì mà bảo vệ nhà cửa, kết quả là cắn hai công nhân bị thương, chuyện này ảnh hưởng rất xấu, tôi cũng giúp đỡ ngăn chặn, nếu như không phải tôi mở miệng, ngày hôm nay nhóm công nhân xây dựng đã đập hai căn nhà ấy rồi."

Mạnh Sĩ Xung nói: "Vốn có ảnh hưởng đến việc xây dựng trung tâm thể dục mới, đập thì cứ đập đi."

Trương Dương nói: "Không thể đập được, hiện tại các lãnh đạo muốn điều tra vấn đề của hai căn nhà này, bọn họ muốn làm rõ vì sao đất chuyên dụng được công văn phê chuẩn lại được phép xây nhà, nhà này còn có thể lấy được thủ tục hợp pháp, tôi thật ra cũng muốn đập, nhưng bây giờ tôi nói cũng không tính nữa!"

Mạnh Sĩ Xung thực sự là sợ thằng nhãi này, giết người mà không cần dao, Trương Dương căn bản là không buông tha người khác, Mạnh Sĩ Xung rốt cục đã tin tưởng lời đồn, nhưng lúc ông nhận ra chuyện này thì quá muộn rồi, Mạnh Sĩ Xung nói: "Chủ nhiệm Trương, lấy đại cục làm trọng, ngàn vạn lần đừng chậm trễ việc xây dựng của thể dục trung tâm."

Trương Dương nói: "Lão Mạnh, chuyện này ông đừng quản, chuyện của đại ca ngươi cũng không quản được, chính ông ta tự biết nên làm sao."

Mạnh Sĩ Xung á khẩu không trả lời được, lúc đầu ông quả thật có nói qua lời này, không ngờ bị Trương Dương ghi nhớ trong lòng. Mạnh Sĩ Xung còn muốn nói cái gì, Trương Dương cũng không cho ông cơ hội, thẳng thắn cúp điện thoại.

Trương đại quan nhân cũng không phải muốn ép chó vào đường cùng, từ khi anh em Mạnh gia chịu thua, hắn cũng đã ý thức được bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên khẳng định đã tìm Mạnh Sĩ Xung nói chuyện, nhưng mà dụng ý của Lý Bồi Nguyên cũng chỉ là muốn gây một ít áp lực, chứ không muốn chính thức tra rõ chuyện này, Trương Dương cũng rõ ràng, quan hệ trong quan trường rắc rối khó gỡ, Lý Bồi Nguyên có thể làm như vậy đã cho hắn mặt mũi, Trương Dương cũng biết chuyển biến tốt rồi thì nên chấp nhận, thế nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, phải cho anh em Mạnh gia một bài học, Mạnh Sĩ Xung thân là cục trưởng cục xây dựng thành phố, quyền lực trong tay không nhỏ, không làm suy sụp lòng tin của ông ta triệt để, sau này ông ta rất có thể tìm cơ hội trả thù chính, Chuyện Trương đại quan nhân cần giải quyết rất nhiều, không có hứng thú chơi với đám tôm tép, cho nên muốn để cho bọn họ sợ một lần, để cho bọn họ không có can đảm đối nghịch với mình nữa. ………………………………..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.