Chương trước
Chương sau
Sau khi nghi thức ký kết qua đi, thì sẽ tổ chức họp báo phóng viên, Trương Dương để cho Quan Chỉ Tình nghỉ ngơi mười phút, cùng cô ta đi đến phòng nghỉ kế bên, Tiêu Điều Mẫn cũng đã cho chuẩn bị trà nước đầy đủ, Quan Chỉ Tình muốn một chai nước khoáng, cô ta cười giải thích với Trương Dương: "Tôi rất ít uống đồ uống"

Trương Dương cười nói: "Vận động viên các người chú trọng nhất là vấn đề này, đồ uống bây giờ có pha trộn nhiều thành phần quá, nói không chừng thì có thể gây ra những ảnh hưởng xấu"

Quan Chỉ Tình nói: "Thời gian chiêu đãi phóng viên không nên quá dài"

Trương Dương nói: "Mười lăm phút đồng hồn, chủ yếu là hỗ trợ tuyên truyền thôi" Hắn lấy một chai nước khoáng nói: " Người đại diện và vệ sĩ của cô sao lại không đi theo?"

Quan Chỉ Tình thản nhiên nói: "Bọn họ hẳn là sợ nhìn thấy anh"

Trương đại quan nhân cười cười ngượng ngùng, nói: "Không hòa thuận à, sau này có cơ hội, tôi sẽ mời gã người Mỹ kia đi ăn"

Quan Chỉ Tình cười nói: "Hẳn là anh ta sẽ sợ lắm"

....................

Sau khi nghỉ ngơi ngắn, liền dự họp một buổi chiêu đãi phóng viên, Quan Chỉ Tình đặc biệt dặn dò Trương Dương, những phóng viên này không nên hỏi về những vấn đề cá nhân của cô, tốt nhất là xoay quanh vấn đề hợp tác lần này, Trương Dương đã nhờ Tiêu Điều Mẫn đem ý của Quan Chỉ Tình chuyển đạt ra ngoài.

Buổi chiêu đãi phóng viên được định trong mười lăm phút, phóng viên tại hiện trường cũng hiểu quy tắc, các câu hỏi được đặt ra đều có liên quan đến đại hội tỉnh lần này, nhưng mà đến cuối cùng, vẫn có một số chuyện không hài lòng xảy ra. Một phóng viên giơ tay lên, Quan Chỉ Tình thấy người này đã giơ tay nãy giờ, hơn nữa thời gian cũng sắp hết rồi, cô cười nói: "Vị tiên sinh mặc đồ đen kia"

Tên phóng viên kia đứng lên, cầm lấy micro mỉm cười nói: "Xin chào Quan tiểu tỷ, tôi là phóng viên của Đông Nam nhật báo, lịch sử phấn đấu và thái độ làm người của cô tại nước Mỹ ai cũng biết cả rồi, tôi muốn hỏi một vấn đề, cha mẹ của cô vì sao lại ly di? Theo tình huống tôi được biết, lúc đầu mẹ của cô rời khỏi nước, đã từng hai lần tự sát, xin hỏi cha của cô rốt cục đã làm cái gì mà khiến cho ba ta thương tâm tuyệt vọng như vậy?"

Quan Chỉ Tình sửng sốt, mặt cười của cô trở nên trắng bệch trong nháy mắt, sau đó cắn cắn môi, dòng lệ trong suốt trong đôi mắt sáng không ngừng run lên, nhìn ra là cô sắp rơi lệ rồi. Cô tận lực khống chế tâm tình của mình, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, đây là vấn đề riêng của tôi, tôi không thể trả lời"

Tên phóng viên kia còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, Trương đại quan nhân đã vọt đến trước mặt của hắn, túm lấy cổ áo của hắn ta như diều hâu chụp gà con vậy, sau đó ném ra ngoài, tên phóng viên kia kêu thảm lên, bay ngược ra ngoài sau, thân thể đập mạnh lên cửa lớn của phòng họp, phá cửa ra ngã cái rầm xuống đất.

Tất cả phóng viên đều sửng sốt, đều nghe nói vị Trương đại quan nhân này ra tay là ra tay, ngày hôm nay rốt cục đã được tận mắt chứng kiến.

Trương Dương vỗ vỗ tay nói: "Còn ai có gì không? Không có gì thì buổi chiêu đãi phóng viên đến đây kết thúc"

Phóng viên ở hiện trường tuy rằng còn có vấn đề nhưng không dám hỏi, ai cũng thấy được kết quả của tên phóng viên ăn nói lung tung kia.

Quan Chỉ Tình đứng dậy rời khỏi từ cửa nhỏ.

Lúc này bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu la còn thảm hơn là thọt huyết lợn nữa, tên phóng viên kia lớn tiếng kêu lên: "Tôi là phóng viên... anh dám đối đãi với tôi như vậy, tôi muốn kiện tên khốn nạn này..."

Trương Dương bước ra ngoài, tất cả phóng viên đều ùa theo như ong vỡ tổ.

Tên phóng viên kia đỡ lấy bức tường vất vả đứng dậy.

Trương Dương cười lạnh nói: "Anh nói cái gì?"

"Tôi muốn..." Thằng nhãi này nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí lẫm liệt của Trương Dương, liền không dám nói ra phần còn lại.

Trương Dương vui vẻ gật đầu, sau đó quay lại nói với các phóng viên xung quanh: "Đưa máy quay nhắm về tôi!"

Không cần hắn nói, tất cả phóng viên đã đưa máy ảnh máy quay về hướng của hắn, Trương đại quan nhân đi trong phòng ra ngoài, túm lấy cổ áo của tên phóng viên này, tát trái, tát phải, lại tát trái, lại tát phải, tát cú nào cú nấy nghe bốp bốp, đánh cho hai gò má của tên phóng viên này sưng to lên, sau đó lại tát một cái lên trên mặt của hắn ta, rồi ném hắn xuống đất, lớn tiếng nói: "Không tuân thủ nguyên tắc, sẽ có kết quả này!" Hắn xoay người, nhìn đám phóng viên truyền thông xung quanh một chút, đôi mắt lóe lên sát khí đằng đằng, không giận mà uy, tất cả phóng viên đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trên người của Trương đại quan nhân, cả đám không tự chủ lui về sau một bước.

Lúc này Trương Dương lại lộ ra một nụ cười xán lạn trên khuôn mặt: "Hắn không hiểu nguyên tắc, hắn chửi tôi, tại hiện trường còn vũ nhục danh dự của Quan tiểu tỷ, loại phóng viên này là bại hoại trong phóng viên, người cặn bã trong cặn bã, nên viết như thế nào, mọi người tự suy nghĩ lấy, đúng rồi, ảnh chụp đánh người đừng đưa lên tin tức báo chí, ảnh hưởng không tốt, gây phiền cho tôi, thì tôi sẽ đến cửa các người đòi"

Trương Dương nói xong xoay người nghênh ngang rời đi, đám phóng viên này đưa mặt nhìn nhau, người nào đây trời, đánh phóng viên ngay trước mặt mọi người, còn kêu mọi người đưa máy ảnh nhắm vào hắn, nhưng mà mọi người nhanh chóng hiểu rõ câu nói cuối cùng của Trương đại quan nhân, quá trình phỏng vấn ngày hôm nay toàn bộ có ghi lại, ai dám đưa tin chuyện hắn đánh người, thì sợ rằng không cần bao lâu sau thì Trương Dương sẽ tìm đến cửa. Quỷ sợ kẻ ác, phóng viên là vua không ngai, cái này đúng là không giả, nhưng mà gặp phải loại nhân vật cấp số hung thần ác sát, thì đi đường vòng vẫn thỏa đáng hơn.

Sở dĩ Trương đại quan nhân có biểu hiện tức giận như vậy, không chỉ là do tên phóng viên kia đã đưa ra một câu hỏi không nên hỏi, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác, bốn chữ Đông Nam nhật báo đã khơi dậy thù hận cũ trong lòng Trương đại quan nhân, lúc trước khi con đường làm quan của Đỗ Thiên Dã gặp phải phiền phức lớn nhất, chính là mấy tên phóng viên của Đông Nam nhật báo này chắn ngang, Trương Dương còn nhớ gã phóng viên dẫn đầu tên là Lưu Hi Văn, xã trưởng của tờ báo này tên là Lý Đồng Dục, lúc trước ở núi Thanh Thai dùng vũ khí đánh nhau, Trần Sùng Sơn vì cứu tính mạng của Đỗ Thiên Dã, cho nên đã nổ súng bắn chết Chu Hồng Vệ, Đông Nam nhật báo đưa tin về chuyện này, hãm hại Đỗ Thiên Dã lâm vào khốn cảnh, chuyện này đã tạo thành ấn tượng khắc sâu cho Trương Dương, cho nên nghe nói đến bốn chữ Đông Nam nhật báo thì hắn liền mẫn cảm, hơn nữa câu hỏi của tên phóng viên kia cũng không được tốt đẹp gì cả, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vấn đề cá nhân của Quan Chỉ Tình, Trương đại quan nhân nổi giận đánh hắn ta là chuyện bình thường, hắn không chỉ đánh tên phóng viên này, mà còn muốn mượn chuyện này để cảnh cáo Đông Nam nhật báo, Lý Đồng Dục ông không phải rất ghê gớm sao? Chọc vào tôi thì cũng chỉ có chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.