Chương trước
Chương sau
Trương Dương và Tang Kim Đường cùng đi đến cục xây dựng thành phố, cục trưởng Mạnh Sĩ Xung không có mặt ở đây, phó cục trưởng thì có đến mấy người, chỉ là những người này đều là vô dụng, lời của bọn họ chẳng nói được gì cả, Trương Dương kêu bọn họ gọi điện thoại di động cho Mạnh Sĩ Xung, cả đám đều lắc đầu, cục trưởng Mạnh không có điện thoại di động, nhắn tin báo thì được, chỉ là ông ta chẳng biết có về hay không.

Tang Kim Đường bị Trương Dương lôi đi kéo về nửa ngày, trong lòng vốn không tình nguyện rồi, bây giờ lại mắc kẹt ở cục xây dựng thành phố này, không nhịn được nói: "Chủ nhiệm Trương, cục trưởng Mạnh không có ở đây, chúng ta về thôi, ở đây cũng vô dụng"

Trương Dương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ lão già Mạnh Sĩ Xung này không phải là cố ý ẩn nấp mình chứ? Từ chuyện đi từ cục quy hoạch cho đến cục xây dựng thành phố cho thấy, những quan liêu trung tầng này rất là khó đối phó, muốn bọn họ thành thật làm việc, tuy rằng bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đã giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho mình, nhưng mà trong mắt của người khác mình chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục thôi, cán bộ cấp xử, nhớ đến chuyện này, Trương Dương không khỏi có chút căm tức, đã gần một tháng nay rồi, mà bộ tổ chức vẫn còn chưa giải quyết chuyện cấp chính xử của mình, xem ra cần phải đi tìm thành phố một chuyến thôi.

Trương Dương và Tang Kim Đường chia tay ngay tại cửa của cục xây dựng thành phố, Tang Kim Đường trở về ủy ban thể dục, còn Trương Dương thì đi thẳng đến tòa thị chính, hắn không có nhiều thời gian để chơi cùng đám người này, hắn đã nghĩ ra một đối sách rồi.

Người đầu tiên mà Trương Dương tìm chính là Hạ Bá Đạt, Hạ Bá Đạt vừa mới đi họp về xong, đang ngồi trong phòng làm việc sinh hờn dỗn, trong cuộc họp khi nãy Trần Hạo đã có vài lần lớn tiếng đoạt vị trí chủ đạo, một thường vụ phó thị trưởng, cho dù có bí thư Từ đứng sau chống lưng, thì ít nhất cũng phải phân rõ tôn ti, ông chẳng qua chỉ là phê bình Trần Hao làm việc bất lực thôi, ai dè Trần Hạo liền khóc lóc ngay, thế là cả đám phó thị trưởng đều nói giúp cho. Hạ Bá Đạt tức đến nổi muốn phất tay áo bỏ đi cho rồi, công tác của Nam Tích đúng là khó triển khai thật, những phó thị trưởng này tất cả đều tôn thờ Từ Quang Nhiên cả, trong mắt căn bản là không có thị trưởng như ông.

Lúc này Trương Dương đi tìm Hạ Bá Đạt, vốn Hạ Bá Đạt không muốn gặp, nhưng mà tự nhiên lại thay đổi chủ ý, kêu thư ký gọi Trương Dương vào.

Trương Dương đi vào làm vẻ mặt phiền muộn, trong lòng của hắn quả thật rất khó chịu, nhưng mà biểu tình trên mặt thì ít nhiều gì cũng có chút khoa trương, nhưng hắn muốn làm ra cái vẻ mặt như vậy để cho Hạ Bá Đạt xerm.

Tâm tình của Hạ Bá Đạt vốn không được tốt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Trương Dương còn xấu xí hơn cả mình, thế là nổi lòng tò mò lên, Hạ Bá Đạt nói: "Sao vậy? Ai giựt tiền của cậu à? Mặt đen thế?"

Trương Dương thở dài nói: "Thị trưởng Hạ, tôi chuẩn bị từ chức"

Hạ Bá Đạt nghe vậy cả kinh, chỉ vào ghế sô pha đối diện nói: "Ngồi xuống trước đi, đang yên đang lành sao lại đột nhiên muốn từ chức?"

Trương Dương ngồi xuốn ghế sô pha, cầm lấy một xách ảnh để lên bàn, nói: "Thị trưởng Hạ, ông xem đi"

Hạ Bá Đạt đi đến bên cạnh Trương Dương ngồi xuống, cầm lấy những tấm ảnh nhìn một chút, bên trong đều là những căn nhà và kiến trúc đổ nát, bởi vì không có dấu hiệu rõ ràng, cho nên Hạ Bá Đạt cũng không biết là những cái này được chụp ở đâu, nhưng mà, từ công tác hiện tại mà Trương Dương đảm nhiệm thì cũng không khó đoán ra được những kiến trúc này có liên quan đến trung tâm thể dục mới, Hạ Bá Đạt nói: "Những căn nhà này có vấn đề gì? Xây dựng trái phép sao?"

Trương Dương nói:" Ánh mắt của thị trưởng Hạ thật sự là sáng hơn đuốc nữa, liếc mắt một cái liền thấy rõ bản chất của vấn đề"

Hạ Bá Đạt không khỏi mỉm cười nói: "Cậu bớt nịnh tôi đi, có chuyện gì thì cứ việc nói, đừng thừa nước đục thả câu trước mặt tôi, tôi không có nhiều thời gian lòng vòng với cậu"

Trương Dương nói: " Ông xem, những tấm ảnh này tất cả đều là những kiến trúc trái phép trong phạm vi quy hoạch của trung tâm thể dục mới"

Hạ Bá Đạt nói: "Nếu là kiến trúc trái phép, thì cậu có thể đi tìm cục quy hoạch và cục xây dựng thành phố để cùng nhau giải quyết" Ông đã ý thức được rằng Trương Dương khẳng định là gặp phải phiền phức trong lúc xử lý chuyện này, cho nên mới tìm đến mình, thằng nhóc này đang muốn mình ra mặt đây.

Trương Dương nói: "Tôi vừa mới đến Nam Tích, không ai coi một chủ nhiệm ủy ban thể dục như tôi vào mắt cả, người ta hoặc là chơi đá bóng với tôi, còn không thì chơi trò trốn tìm với tôi, dù sao thì cũng không một ai thật lòng giúp tôi giải quyết vấn đề cả"

Hạ Bá Đạt cười nói: " Bực tức không nhỏ đây, cậu vừa mới đến Nam Tích đúng là không giả, nhưng nếu nói đến không ai coi cậu ra gì thì có chút khoa trương rồi, bí thư Từ rất trọng dụng cậu, bằng không thì cũng không giao quyền chỉ huy xây dựng trung tâm thể dục mới cho cậu đâu" Những lời này của Hạ Bá Đạt đầy thâm ý bên trong.

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Hạ cũng ghen à" Đổi lại là người khác hẳn là không dám nói như vậy trước mặt của Hạ Bá Đạt đâu, nhưng mà Trương Dương thì dám, phong cách làm việc trước giờ của hắn là như thế, Hạ Bá Đạt cũng không chấp nhất gì hắn cả, Hạ Bá Đạt cười ha hả nói: "Nói bậy, tôi ghen cái gì? Chỉ là nói chuyện thôi"

Trương Dương nói: "Tôi là do ông điều đến Nam Tích, tôi là người của ông, bí thư Từ dùng người của ông mà không thương lượng đến ông, lẽ nào trong lòng ông thật sự không có cái suy nghĩ khác sao?" Trương đại quan nhân rất giỏi trong việc nói đơn giản khái quái về cái sự tranh đấu phức tạp của chính trị, nhưng mà trong sự đơn giản ấy lại ẩn chứa một đạo lý.

Hạ Bá Đạt cười nói: "Cái gì mà người của cậu người của tôi? Tất cả chúng ta đều là cán bộ đảng, làm việc cho nhân dân, có cùng chung một mục tiêu, đó chính là xây dựng tốt quốc gia của chúng ta, cậu có tư tưởng này là không được, đem đồng chí đảng phân năm chia bảy, tôi cần phải phê bình cậu" Nói là phê bình,nhưng trên mặt lại là nụ cười, xem ra con người của Hạ Bá Đạt cũng không cứng nhắc.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Hạ, chúng ta quen biết lâu như vậy, con người của tôi thế nào ông cũng rõ, lúc đầu tôi gặp phiền phức trong sân bay mới Giang thành, chính ông đã đem tôi từ Giang thành đến Nam Tích, nếu như nói tôi thật sự là thiên lý mã gì đó, thì ông nhất định chính là Bá Lạc xem ngựa"

Hạ Bá Đạt cười rất lớn tiếng, vì lời nói của Trương Dương đã làm cho lòng ông vui vẻ.

Hạ Bá Đạt tiếp tục nói:" Vừa mới đến Nam Tích, những chuyện của ủy ban thể dục hẳn ông cũng biết, cái chức bí thư tổ đảng của tôi thiếu chút nữa đã mất, tôi cũng không gạt ông, từ khi bí thư Từ giao trọng trách của đại hội tỉnh lên đầu của tôi, tôi liền cảm thấy rất áp lực, sử dụng một câu nói được lưu hành đương thời, tôi chỉ là dân tị nạn chính trị, chứ tôi không phải đến để chịu tiếng xấu thay cho người khác"

Hạ Bá Đạt cũng không ngăn cản lời nói của Trương Dương, ngược lại, ông còn muốn nghe Trương Dương nói về việc này, Trương Dương có thể đem suy nghĩ trong lòng nói ra mà không giữ lại, chứng minh rằng Trương Dương không coi ông là người ngoài, Hạ Bá Đạt nói: "Không ai bắt cậu phải chịu tiếng xấu thay cho người khác cả"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.