Chương trước
Chương sau
Hoắc Đình Sơn nghĩ thầm, không phải chỉ ký một tờ giấy ư? Có thể làm khó được tôi sao? Y cầm lấy giấy bút, ở bên trên viết một hàng chữ nhất nhất đồng ý án chiếu theo chỉ thị của thị lý mà làm việc! Phía dưới ký đại danh của y, chiêu thức này của Hoắc Đình Sơn khá là tuyệt diệu, anh không phải nói là bí thư thị ủy Từ đã đồng ý sao? Tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, tôi không thể đắc tội anh, nhưng tôi cũng không thể đắc tội với Từ Quang Lợi. Đồng ý án chiếu theo chỉ thị của thị lý mà làm việc, ý tứ là, thị ủy đồng ý, tôi cũng sẽ đồng úy, thị ủy không đồng ý thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Sau này phát sinh bất kỳ vấn đề gì đều không liên quan tới tôi, tôi hôm nay sau khi thoát thân, về sau tôi không bao giờ nữa dính vào chuyện của các anh nữa.

Trương Dương và Lương Thành Long trong lòng đều cười thầm, Hoắc Đình Sơn đúng là giảo hoạt, có điều y nghĩ viết như vậy là chuyện không liên quan gì tới y ư? Nằm mơ đi! Chỉ cần ký giấy, đối với bọn họ mà nói, tòa nhà lâm thời này liền phù hợp với quy hoạch.

Hoắc Đình Sơn phê xong, chuẩn bị rời đi thì Trương Dương giữ lại nói: "Cục trưởng Hoắc, đừng đi vội, sắp tới giờ cơm rồi, ăn xong rồi đi."

Hoắc Đình Sơn nghĩ thầm, cơm của cậu không dám ăn đâu, y cười nói: "Tôi thật sự còn có việc, phải đi rồi!"

Trương Dương đã đạt được mục đích, cũng không tiếp tục gây khó dễ y nữa, mỉm cười nói: "Vậy chúng ta để hôm khác vậy!"

Hoắc Đình Sơn liên tục gật đầu nói: "Để hôm khác, để hôm khác!" Y sau khi cáo từ hai người liên vội vã bỏ đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

...

Nhìn đám người của cục kế hoạch lên xe ô tô vội vã bỏ đi, Trương Dương và Lương Thành Long không nhịn được mà bật cười, Lương Thành Long cười đến khi thở hổn hển mới vịn vào lan can nói: "Cậu nói xem Hoắc Đình Sơn sau này liệu có trốn chúng ta không?"

Trương Dương nói: "người của đảng cộng sản chúng tôi là càng gian khó thì càng phải tiến lên trước, làm gì có chuyện chúng tôi sợ hãi?"

Lương Thành Long nhìn công trường trung tâm thể dục mới ở đối diện, ý vị thâm trường nói: "Cậu thành thật nói với tôi đi, xây tòa nhà hoạt động ở chỗ này, có phải là muốn chống đối với Từ Quang Lợi hay không?"

Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Tôi đến bây giờ còn chưa biết Từ Quang Lợi có hình dáng như thế nào, hơn nữa, tôi và y trước kia không có oán, gần đây không có thù, vì sao tôi phải chống đối với y? Xây dựng nơi làm việc hiện trường của tổ ủy hội vận hội tỉnh ở đây, mục đích là để làm tốt công tác tổ chức đại hội."

Lương Thành Long bật cười ha ha, gã không tin động cơ của Trương Dương lại đơn thuần như vậy.

Trương Dương có chút bất mãn trừng mắt nhìn gã một cái, nói: "Anh cười cái gì? Tôi có nợ tiền công của anh đâu, lát nữa anh tới khoa tài vụ của Ủy ban thể dục thể thao thanh toán tiền công trình, tôi đã nói với Lưu Văn Viện rồi."

Lương Thành Long nói: "Tôi không phải là vì chút tiền công trình đó đâu, tôi nói này người anh em, chơi thì chơi, nhưng ngàn vạn lần đừng để mình chịu thiệu." Chỉ hơn mười vạn đồng tiền công trình, Lương Thành Long thật sự không để vào mặt, nếu đổi là người khác thì lại việc nhỏ này hắn nhất định sẽ không chịu làm, nhưng Trương Dương đã mở miệng, gã không thể cự tuyệt được, xây nhà ghép ở đối diện trung tâm thể dục mới, Lương Thành Long cũng cảm thấy phi thường thú vị và kích thích, gã muốn theo vào xem náo nhiệt, xem xem chuyện này cuối cùng sẽ phát triển thành như thế nào.

Trương Dương nói: "Thế là có ý gì?"

Lương Thành Long nói: "Cậu phải làm cho rõ, cái mà Nam Tích muốn làm là vận hội tỉnh, không phải thế vận hội Olimpic, sức ảnh hưởng không có, sức hấp dẫn càng không có, cậu đòi quyền tiêu thụ kinh doanh để làm cái rắm à?" Lương Thành Long và đa số người cũng đều không xem trọng vận hội tỉnh của Nam Tích lần này.

Trương Dương nói: "Năm đó khi tôi ở Giang Thành, từng tổ chức một lần tết văn hóa ẩm thực toàn dê, văn hóa và kinh tế cùng kết hợp, ảnh hưởng của vận hội tỉnh lần này nếu so với văn hóa ẩm thực toàn dê thì lớn hơn nhiều

Lương Thành Long tiếp lời nói: "Cho nên cậu đã nghĩ tới có thể kết hợp với kinh tế."

Trương Dương cười nói: "Tết văn hóa ẩm thực không có chỉ tiêu rõ ràng, vận hội tỉnh thì có chỉ tiêu, nhiệm vụ mà thị lý giao xuống, bảo đoàn đại biểu Nam Tích chúng tôi trong lần vận hội tỉnh này phải vào bảng huy chương và xếp trong thứ hạng đầu trên bảng xếp hạng tổng, khó khăn so với năm ngoái lớn hơn một chút."

Lương Thành Long nói: "Cậu tuyên bố với bên ngoài là phải giành vị trí dẫn đầu trên bảng huy chương vàng và bảng xếp hạng tổng, chuyện này đều truyền ra ngoài rồi, cậu thật sự không hiểu ư, cậu làm thế là tự tìm phiền phức cho mình đấy? Với trình độ thể thao của Nam Tích các cậu, muốn xếp hạng ba còn khó mà đòi xếp hạng nhất ư? Thằng ôn cậu khoác lác cũng phải có giới hạn chứ."

Trương Dương nói: "Chuyện là ở người, người khác không làm được nhưng tôi chưa chắc đã không làm được."

Lương Thành Long nói: "Tôi thực sự không coi trọng vận hội tỉnh lần này của Nam Tích các cậu!" Hắn chỉ chỉ vào công trường trung tâm thể dục mới ở đối diện: "Cách lúc khai mạc vận hội tỉnh đến một năm, sân thể dục chính còn chưa xây xong nóc, chỉ cần động não suy nghĩ, là biết rằng kế hoạch lúc trước của các cậu rất khó thực hiện, hiện tại tài chính Nam Tích gặp khó khăn, làm không tốt sẽ giảm bớt đầu tư vào trung tâm thể dục mới, hiện tại tôi đã nghe nói không ít lời đồn về phương diện này rồi."

Trương Dương nói: "Sức ảnh hưởng của Vận hội tỉnh kém, là vì thiếu nhân vật có ảnh hưởng, xưa nay chủ nhà đều coi vận hội tỉnh là một nhiệm vụ chính trị phải hoàn thành, không ai nghĩ tới giá trị thương nghiệp của vận hội tỉnh cả."

Lương Thành Long nói: "Đó là bởi vì vận hội tỉnh căn bản là không có giá trị thương nghiệp."

Trương Dương nói: "Quyền quán danh (ý nói thương gia tài trợ cho một hoạt động nào đó, có được quyền dùng thương hiệu hoặc phẩm bài của mình làm tên cho hoạt động) của vận hội tỉnh anh tính xem bán được bao nhiêu tiền."

Lương Thành Long bật cười: "Cậu là làm vận hội tỉnh cơ mà, quyền quán danh ư? Có nhầm không đó? Tôi bỏ ra năm mươi vạn mua quán danh, cậu có thể đổi tên đại hội thể dục thể thao tỉnh thành đại hội thể dục thể thao Phong Dụ không?"

Trương đại quan nhân lắc lắc đầu nói: "Năm mươi vạn, quá ít, anh nếu có thể bỏ ra năm trăm ngàn, thì tôi còn có thể nghĩ lại."

"Đừng có nằm mơ! Có năm trăm vạn thì tôi việc gì phải bỏ vào chỗ cậu? Cậu nghĩ tôi ngu lắm à!"

Trương Dương nói: "Mẹ kiếp, sao anh hôm nay cứ hắt nước lạnh vào người tôi thế, vốn tôi còn định thanh toán tiền công trình cho anh, bỏ đi, khoản tiền này anh cứ đợi đó."

Lương Thành Long nói: "Mẹ kiếp, đây là lấy việc công báo thù riêng!"

Trương Dương nói: "Với cái bộ dạng này của anh mà cả ngày khệnh khạng gào thét à, nói tầm mắt làm ăn của mình thế này thế kia, tôi thấy, anh chính là một cái chày gỗ, không phải tôi bốc phét đâu, trước cuối năm nay, người tới tổ ủy hội đưa tiền sẽ xếp hàng dài, cứ đứng đó mà thèm thuồng đi."

Lương Thành Long nói: "Với cái nhà ghép tám phòng này của cậu mà cậu tưởng là chậu châu báu à?"

Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nói: "Khương Thái công câu cá, có người tự mắc câu, con người tôi không thích để người ngoài tiện nghi, chuyện lấy việc công làm việc tư tôi thích làm nhất, quyền tài trợ trang phục của vận động viên vận hội tỉnh, tôi tính tặng cho tập đoàn Thiên Kiêu."

Lương Thành Long nói: "Cậu đây không phải là tiện nghi cho người nhà, mà là hại bạn của mình! Tự mình nhảy vào hố lửa còn không đù, còn muốn kéo cả người khác theo."

Trương đại quan nhân ném cho Lương Thành Long một lời đánh giá: "Tầm nhìn hạn hẹp."

...

Hai người đang nói chuyện thì di động của Trương Dương đổ chuông, hắn bắt mày, là Hồ Nhân Như và Hải Lan cùng nhau tới Nam Tích, hai người lần này đến không chỉ là vì muốn thăm Trương Dương, mà chủ yếu là vì công việc, Trương đại quan nhân có chỗ tốt không thích để người ngoài tiện nghi, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, huống chi hiện tại lại không có ai coi vận hội tỉnh là nước phù sa cả. Mục đích mà Trương Dương gọi họ tới chính là liên hợp chuẩn bị nghiệp vụ vận hội tỉnh. Bộ trưởng bộ tuyên truyền Lương Tùng đã tỏ ý rõ ràng muốn bỏ quyền, cái mà Trương đại quan nhân muốn làm trước tiên là phải tạo thế, hắn phải tạo thanh thế của vận hội tỉnh ra trước.

Lương Thành Long tuy rằng không biết Trương Dương nói gì, nhưng từ vẻ mặt sáng ngời của thằng ôn này là có thể đoán được, người mà hắn đang nói chuyện không phải là nam nhân, Trương Dương vừa gác máy, Lương Thành Long cười nhắc nhở: "Cậu hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, phải chú ý vấn đề tác phong sinh hoạt."

Trương Dương nói: "Anh có vợ thì được, còn tôi ngay cả bạn gái cũng không được có à."

Lương Thành Long nói: "Ai thế? Sở Yên Nhiên à?"

Trương Dương không để ý tới gã, nhìn đồng nói: "Hôm nay tôi không tiếp anh được, có chuyện thì để mai hẵng nói."

Lương Thành Long nói: "Đã nói tối nay cùng nhau đi ăn cơm mà?"

Trương Dương cười nói: "Xin lỗi, tôi thực sự không rảnh, ngày mai tôi nhất định mời anh." Hắn xoay người bỏ đi, đi được hai bước lại nghĩ ra một chuyện, quay người lại nói với Lương Thành Long: "Vân Hi sơn trang của anh hình như toàn để không đúng không?"

Lương Thành Long đầy cảnh giác nói: "Thì sao?"

"Đưa cho tôi chìa khóa."

Lương Thành Long nói: "Tôi tháng trước mới sửa xong, bản thân còn chưa ở được ngày nào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.