Chương trước
Chương sau
Từ Quang Nhiên đương nhiên cũng nhận ra Lương Tùng đã nhìn nhận công tác tuyên truyền cho đại hội tỉnh lần này trở thành một củ khoai lang nóng, ông ta đang hận không thể đá văng nó đi chổ khác cho khuất mắt. Từ Quang Nhiên cười nói: "Lão Lương, ông là bộ trưởng tuyên truyền, cần phải chú ý theo hướng phát triển dư luận, người thanh niên có nhiệt tình, nhưng mà nói đến nguyên tắc tính đảng, nói đến kinh nghiệm chính trị thì vẫn còn kém rất xa, ông cần phải dẫn dắt bọn họ"

Lương Tùng gật đầu, nhưng trong lòng cực kỳ phiền muộn, con thuyền mục nát này, ông rốt cục cũng đã đặt chân lên, muốn leo xuống thì cũng không thể dễ dàng như vậy được.

Chuyện Trương Dương lấy được quyền tiêu thụ kinh doanh của đại hội tỉnh đã gây chấn động trong ủy ban thể dục, tất cả đảng viên đều cảm thấy rằng vị chủ nhiệm Trương này đùa hơi quá tay, muốn gây sự thì còn có thể hiểu được, nhưng mà đùa với lửa như vậy, rõ ràng là muốn lôi toàn bộ ủy ban thể dục vào cuộc chơi đây mà.

Ngày đầu tiên Thôi Quốc Trụ đi làm trở lại, các đảng viên đã đến phòng làm việc của ông mà ân cần hỏi han, nhắc đến chuyện quyền tiêu thụ kinh doanh thì cả đám nhất thời than ngắn thở dài. Tang Kim Đường nói: "Tôi chưa từng nghe nói qua đại hội tỉnh nào kiếm được tiền cả, đừng nói là Bình Hải chúng ta, trong phạm vi cả nước cũng không có ai mở đại hội tỉnh mà có thể kiếm được tiền cả. Chủ nhiệm Trương muốn quyền tiêu thụ kinh doanh, nhưng quan trọng là ai sẽ cảm thấy hứng thú với đại hội tỉnh của chúng ta chứ?"

Lý Hồng Dương thở dài nói: "Lúc đầu tôi còn thấy rằng hắn chỉ là trẻ tuổi, thiếu đi kinh nghiệm công tác tương quang, nhưng mà nhiệt tình công tác thì vẫn có, nhưng bây giờ xem ra, hắn thật sự chỉ là một người thường, cái này không phải là tự đẩy mình vào đường cùng sao? Ai làm đại hội tỉnh mà không được thành phố ủng hộ chứ? Bây giờ thành phố thiếu tiền, hắn không lấy tiền, lại lấy quyền tiêu thụ kinh doanh, thành phố đương nhiên cầu còn không được nữa là"

Lưu Cương nói: "Các người chờ xem, đại hội tỉnh lần này còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa, đến lúc đó nếu như làm không tốt, không chỉ có một mình hắn, mà tất cả mọi người chúng ta đều không may" Một câu nói đã làm cho tất cả mọi người trầm mặc xuống.

Đoạn Kiến Trung nói:"Chúng ta không thể để cho hắn tiếp tục như vậy được, mọi người cùng nhau đi nói chuyện với hắn, chuyện lớn như vậy phải thông qua thảo luận của tổ đảng"

Tang Kim Đường nói:" Thảo luận? Thảo luận cái gì? hắn là chủ nhiệm ủy ban thể dục, lại là bí thư tổ đảng, lời nói của chúng ta có tác dụng sao? Tôi thấy chuyện này hẳn là nên đi tìm thị trưởng Cung" Thị trưởng Cung trong lời nói của ong ta chính là phó thị trưởng phụ trách văn hóa thể dục Cung Kỳ Vĩ.

Lưu Cương nói: "Tìm thị trưởng Cung có tác dụng sao? Bí thư Từ đã tuyên bố trước mặt mọi người rồi, chuyện này đã trở thành sự thật rồi, quyền tiêu thụ kinh doanh cũng đã rơi vào trong tay của ủy ban thể dục chúng ta rồi, bây giờ chúng ta nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, tôi thấy lần này nhất định là làm hỏng bét hết rồi, tất cả mọi người chờ xui xẻo đi"

Thôi Quốc Trụ nãy giờ không nói gì đã lên tiếng: "Thật ra chuyện này chưa chắc đã xấu như mọi người nghĩ đâu, con người của chủ nhiệm Trương cũng có chút bản lĩnh"

Tất cả mọi người đều nhìn Thôi Quốc Trụ bằng cặp mắt kỳ quái, theo lý mà nói thì người đứng ra nói giúp cho Trương Dương không phải là ông ta, nhưng mà tự nhiên lại chính là ông ta nói giúp cho Trương Dương.

Thôi Quốc Trụ nói ra những lời này cũng có nguyên nhân, tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng ông giả bệnh, nhưng mà ông vẫn kiên trì cho rằng Trương Dương giễu cợt mình, từ chuyện này ông đã ý thức được, vị chủ nhiệm Trương mới đến này là một người có tâm cơ, mình căn bản không phải là đối thủ của hắn. Thôi Quốc Trụ không cho rằng mình vô dụng, bởi vậy suy ra, chủ nhiệm Trương có khả năng hơn người, ngya cả mình cũng bị hắn làm cho thảm hại như vậy, con người này thật sự có bản lĩnh. Thôi Quốc Trụ nói: "Quyền tiêu thụ kinh doanh cũng là quyền, trước khi hắn đến, ủy ban thể dục chúng ta chỉ là một hũ nước tương ( Ý nói chỉ là thứ được thêm vào, có cũng được không có cũng không sao vì có thể thay bằng cái khác =gt; Nói rõ hơn là đồ thừa không quan trọng) đại hội tỉnh vốn phải là do ủy ban thể dục chúng ta làm chủ, nhưng mọi người nhìn xem, xây dựng trung tâm thể dục mới, tuyên truyền cho đại hội tỉnh không có chuyện của chúng ta, ủy ban thể dục phụ trách cái gì? Chỉ là phụ trách động viên các huấn luyện viên và vận động viên, nói dễ nghe là làm công tác tư tưởng, nói khó nghe chính là đi làm việc vặt"

Lý Hồng Dương nói: "Lời của chủ nhiệm Thôi cũng có đạo lý, trong khoảng thời gian ngày, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy nghẹn khuất, dựa vào cái gì chứ? Một chuyện lớn như đại hội tỉnh, chúng ta hẳn nên là nhân vật chín, ủy ban thể dục không thể bị ném ra ngoài rìa như vậy được"

Tang Kim Đường nói: "Làm việc không thể hành động theo cảm tình, chúng ta không thể tranh nhau vì một hơi thở, có hậu quả gì cũng không suy nghĩ, các người cũng hiểu, thành phố giao quyền tiêu thụ kinh doanh cho ủy ban thể dục, nhưng không dự định chia cho chúng ta tiền, không có tiền thì lấy gì làm đại hội tỉnh? Quảng cáo và phát sóng trực tiếp? Cho dù được phát sóng trực tiếp tại nơi thi đấu, thì có mấy người cảm thấy hứng thú? Có xem cũng xem tiết mục, làm gì có xí nghiệp nào lại làm quảng cáo?"

Nhắc đến vấn đề hiện thực này, mọi người lại không nói gì cả.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng, là trợ lý chủ nhiệm Tiêu Điều Mẫn đến, cô ta thông báo hợp.

Thôi Quốc Trụ đột nhiên có cảm giác sợ hãi, lần trước trong hội nghị tổ đảng đã bị Trương Dương chọc tức đến hôn mê, vừa nhớ lại thôi cũng đã thấy sợ hãi rồi, thấp giọng nói: "THân thể của tôi có chút khó chịu, các người đi đi"

Các đảng viên nhìn Thôi Quốc Trụ, vừa buồn cười vừa đồng tình, lão già này giả bệnh giả đến nghiện luôn rồi.

Tiêu Điều Mẫn nói: "Chủ nhiệm Trương nói cuộc họp này nhất định phải tham gia"

Thôi Quốc Trụ cắn cắn môi, ông cần phải khắc phục chướng ngại tâm lý này.

Mọi người cùng nhau đi đến phòng họp, phát hiện ra trong phòng họp không chỉ có một mình Trương Dương, còn có bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy, thường ủy thị ủy thành phô Nam Tích Lương Tùng, không ai ngờ rằng vị lãnh đạo này lại đột nhiên đến ủy ban thể dục.

Trương Dương cười tủm tỉm nói chuyện với ông ta, tuy rằng không biết hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng từ biểu tình của bọn họ mà xem, thì bọn họ nói chuyện tương đối vui vẻ đấy.

Trương Dương thấy các đảng viên đều đến, liền cười nói: "Được rồi, đều đến rồi, chúng ta cùng đi ăn"

Lúc này mọi người mới ý thức được đã là mười một giờ bốn mươi trưa rồi, quả thật đã đến giờ ăn trưa rồi.

Các đảng viên của ủy ban thể dục thấy lãnh đạo thành phố đến, không ai dám vắng mặt trong buổi trưa cả, đi theo phía sau hai người xuống lầu, trong lòng bọn họ thầm nói, thằng nhãi này rốt cục đang làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.