Chương trước
Chương sau
Tang Kim Đường và Lý Hồng Dương đều kinh ngạc nhìn Trương Dương, quan mới tiền nhiệm sẽ phát ra ba cục lửa, cục đầu tiên đã bắt đầu cháy rồi, chỉ là không ai ngờ rằng cục lửa đầu tiên của Trương Dương lại phát ra trên người của huấn luyện viên Dương Quảng Chí.

Dương Quảng Chí bị Trương Dương nói ngay trước mặt mọi người làm cho khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, gã nghe điện thoại quả thật là sai, nhưng mà vị chủ nhiệm ủy ban thể dục mới đến này căn bản là không cho gã mặt mũi, mắng thẳng mặt gã ngay trước mặt của nhiều người như vậy, cục tức này đúng là nuốt không trôi mà, Dương Quảng Chí cả giận nói: "Không phải chỉ là nghe điện thoại thôi sao? Có gì đặc biệt đâu? Quan thì tôi đã thấy nhiều, nhưng mà chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy"

Trương Dương làm ra thế mời gã ta rời đi, mắt cũng không thèm nhìn gã cái nào nữa, nói về hướng micro: "Ngày hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến ủy ban thể dục làm việc, tôi mong rằng có thể cho mọi người một ấn tượng tốt, mọi người tiếp xúc với tôi sẽ biết, con người của tôi không hề kiêu ngạo chút nào, nhưng không kiêu ngạo không có nghĩ là tôi không cần tôn trọng, vô luận là bạn bè hay là đồng nghiệp với nhau, đều cần có tôn trọng qua lại, đây mới là cơ sở làm cho mọi người hợp tác vui vẻ"

Trong hội trường lại vang lên tiếng chuông điện thoại, nhưng mà đã không còn ai dám nghe điện thoại cả.

Dương Quảng Chí oán hận xoay người rời đi.

Trong lòng Lý Hồng Dương âm thầm kêu khổ, Dương Quảng Chí là một trong những chủ tướng của đại hội thể dục thể thao lần này, chỉ cần Dương Quảng Chí ra lệnh một tiếng, thì đám đệ tử trong đội tuyển của tỉnh và quốc gia khẳng định sẽ rút về không chút do dự, ngày đầu tiên Trương Dương đi làm mà đã đắc tội với Dương Quảng Chí rồi, mọi chuyện sau này chỉ sợ rất phiền phức.

Tang Kim Đường hờ hững nhìn Trương Dương, trong lòng nói thằng nhóc mày có năng lực lắm mà, người nào mày cũng dám đắc tội, ngành thể thao Nam Tích chúng tôi là một vấn đề rất lớn, cậu cứ tiếp tục chơi như vậy, người chết cuối cùng chính là mày thôi, lãnh đạo vô năng thì không sợ, nhưng lại rất sợ vô tri, màyhoàn toàn không biết gì về ngành thể dục thể thao Nam Tích, lại đứng ở chổ này phát uy lung tung, chờ xem đi, sẽ có lúc mày khóc thôi.

Trương Dương nói: "Tôi biết tất cả mọi người đều không thích họp, nguyên nhân rất đơn giản, loại họp hành khô khan vô vị này, lãnh đạo đứng bên trên nói nhảm, các đồng chí bên dưới thì ngủ gục, ngày hôm nay là lần đầu tiên tôi đứng trên bục cao của ủy ban thể dục Nam Tích, cảm ơn mọi người đã cho tôi mặt mũi, đến bây giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra có người ngủ gục"

Bên dưới truyền đến vài tiếng cười thiện ý, tiếng cười này đa số là do vận động viên phát ra, có người đã bắt đầu có hứng thú với vị chủ nhiệm ủy ban thể dục trẻ tuổi mới đến này. Trương Dương có phong cách rất khác biệt với các vị chủ nhiệm ủy ban thể dục khác, vô luận là hắn đuổi Dương Quảng Chí có sáng suốt hay không, thì hành động của hắn quả thật cũng có tác dụng gõ núi chấn hổ rồi, Dương Quảng Chí là nhân vật tiêu biểu của tất cả huấn luyện viên Nam Tích, gã ta bị đuổi ra tại chổ, đương nhiên là hấp dẫn lực chú ý của mọi người, vận động viên tham gia hội nghị ngày hôm nay tuy rằng rất là nhiều, nhưng mà những vận động viên ưu tú nhất Nam Tích vẫn chưa trở về, đa số là đang tập huấn trong đội tuyển của tỉnh hay quốc gia, làm sao mà có thời gian tham gia cái loại họp hành không có ý nghĩa như vậy.

Trương Dương lợi dụng câu nói kia đã làm hòa hoãn lại bầu không khí một chút, tiếp tục nói: "Muốn họp thì đầu tiên là phải xác định rõ chủ đề, trước tiên chúng tôi xin nhấn mạnh chủ đề của buổi họp này, ngày hôm nay họp là vì muốn động viên cho các vị, cũng là cho những vận động viên và huấn luyện viên ưu tú của Nam Tích, động viên cái gì? Động viên cho đại hội sang năm, cũng chính là đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của tỉnh, chủ đề đã có rồi, sau đây tôi xin nói cho mọi mười biết mục tiêu rõ ràng mà thành phố đã cho chúng tôi" Hắn nhìn thoáng qua hướng Tang Kim Đường, ý bảo Tang Kim Đường lên nói.

Tang Kim Đường e hèm một tiếng, cái này không phải là do cổ họng của ông ta bị ngứa, mà mỗi lần đến thời điểm như vậy, ông ta lại thích e hèm một cái, và đã hình thành một thói quen rồi, Tang Kim Đường nói: "Tôi xin nói một câu, lãnh đạo thành phố cực kỳ coi trọng đại hội thể dụng thể thao của tỉnh lần này, đã nói rõ muốn công tác thể dục của thành phố Nam Tích chúng ta phải phát huy tinh thần phấn đấu từ trên xuống dưới, cần phải đạt được thành tích tốt trong đại hội lần thứ mười hai này. Lãnh đạo thành phố cho chúng ta một mục tiêu, uy cầu số huy chương của chúng ta trong bảng xếp hạng lần này phải tiến vào hạng ba, đây là một nhiệm vụ gian khổ, đối với giới thể dục của Nam Tích chúng ta mà nói, đây cũng là một độ cao trước nay chưa từng có, mọi người có lòng tin hay không?"

Hiện trường im lặng như tờ, không ai đáp lại, Tang Kim Đường không khỏi có chút xấu hổ, ông ta lại e hèm một tiếng theo thói quen, trong lúc đang do dự là có nên hỏi lại lần nữa hay không, thì Trương Dương đã lên tiếng:" Mọi người không nói lời nào, tôi biết là vì nguyên nhân gì, mọi người thấy rằng mục tiêu mà lãnh đạo đặt ra có chút thấp, Nam Tích chúng ta thân là chủ nhà, giành được hạng hai thôi cũng thấy rất là mất mặt, tôi thấy thành phố đặt ra hạng ba, chúng ta không thể tự khinh thường chính mình, tôi đại biểu cho ủy ban thể dục cho mọi người một mục tiêu, đại hội thể dục thể thao sang năm, số huy chương vàng và thành tích mà chúng ta đoạt được nhất định phải đồng thời hạng nhất"

Lời nói của Trương đại quan nhân đúng là làm cho người ta sợ hãi không ngớt, hắn vừa nói xong câu này, bên dưới liền ồ lên một tiếng. Hầu như tất cả mọi người đều đang nghi ngờ, thằng nhãi này không phải là điên rồi chứ? Vị trí đứng đầu của Bình Hải cũng không có gì ghê gớm cả, chỉ là trong phương diện thể dục của Bình Hải thì căn bản là không có cơ hội đó, tăng cao thực lực thể dục tổng hợp cũng không thể làm được trong thời gian ngắn, bảng huy chương, bảng thành tích đồng thời hạng nhất, không sai, tất cả mọi người đều không nghe lầm, vị chủ nhiệm ủy ban thể dục mới đến này đã hô lên trước mặt mọi người, hắn ta đang ở thời đại nào vậy? Còn tưởng mình ở cái thời đại có gan lớn thì có thể làm được sao?

Lý Hồng Dương thiếu chút nữa đã đưa tay ra tát vào mồm của Trương Dương rồi, mẹ nó, nói chuyện cũng không thể nói lung tung được, cái này đúng là muốn chết mà, chém gió lợi hại quá, sau này làm sao mà xong việc?

Vẻ mặt của Tang Kim Đường thì cười nhạt, mẹ nó, thích chém gió, không biết trời cao đất rộng, điếc không sợ súng, nếu như mày mà có thể thực hiện được tất cả mục tiêu này, tao sẽ ăn tất cả huy chương vào trong bụng.

Vô luận là mục tiêu mà Trương Dương đưa ra có thể thực hiện được hay không, thì ít nhất là hắn đã có thể làm được một việc, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, cũng thành công làm cho mọi người tham gia cuộc họp này nhớ kỹ hắn, muốn không nhớ cũng khó, thằng nhãi này đúng là biết chém gió quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.