Trương Dương dừng chân lại, cười cười với cô ta: "Quản lý Chung!"
Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, sao lại đi sớm vậy, có phải là không hài lòng với cách phục vụ của chúng tôi không? Tôi có thể đổi lại cho ngài một người khác..." Cô ta nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài không nên hiểu lầm, chổ chúng tôi rất đàng hoàng, không có loại phục vụ đặc thù đâu.."
Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, tâm ý của quản lý Chung tôi xin nhận, nhưng mà tôi quả thật có việc, chờ hôm nào tôi có thời gian rãnh, nhất định sẽ đến..."
Chung Hải Yến thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
Trương Dương đi ra ngoài khách sạn lớn Hải Thiên, phất tay đón một chiếc taxi, xoay người lại nhìn năm chữ màu đỏ trước cửa, không khỏi lắc đầu, Hải Thiên tạo cho hắn một cảm giác không tốt, tuy rằng Chung Hải Yến luôn mồm bảo rằng ở đây không có phục vụ đặc thù, chỉ là từ nơi này Trương Dương thấy được nhiều cái mờ ám không cần nói cũng hiểu. Ngồi trên xe ngắm nhìn con đường trong thành phố, những ngọn đèn lóe qua làm cho Trương Dương sinh ra một loại ảo giác, hắn thậm chí còn cho rằng mình vẫn chưa rời khỏi Giang thành, hạ cửa sổ xe xuống, gió thu thổi qua làm tản mát đi cái cảm giác say vốn không được nhiều của hắn, bất chợt nhìn thấy một tấm bảng quảng cáo của Nam Tích, dòng chữ này đã nhắc nhở hắn, hắn đã đến Nam Tích, đi đến một nơi hoàn toàn mới, con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058659/chuong-522-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.