Chương trước
Chương sau
Lưu Diễm Hồng rốt cục đã biết vì sao Ngô Minh lại có biểu hiện mất mác như vậy, đối với một quan viên mà nói, đả kích lớn nhất chính là con đường làm quan bị nhục, trước đây bà cũng nghe nói về việc ngô Minh có tiếng hô ủng hộ rất cao trong việc đề bạt lên làm bí thư thị ủy Lam Sơn, người khác thì bà không rõ, có điều Tằng Lai Châu cũng từng muốn tác hợp cho bà và Ngô Minh, còn đặc biệt tiết lộ, lần này Ngô Minh lên làm bí thư thị ủy là chuyện ván đã đóng thuyền, Lưu Diễm Hồng cũng rõ ràng về bối cảnh gia đình của Ngô Minh, cũng biết quan hệ của gã và Tằng Lai Chau, Tằng Lai Châu vì chuyện của Ngô Minh, mà đã bỏ ra rất nhiều sức, chỉ là không ngờ kết quả cuối cùng lại tự nhiên thành như vậy, thảo nào Ngô Minh trông mất tinh thần như vậy.

Lưu Diễm Hồng nói: "Ngô Minh, thật ra lên xuống trong chính trị cũng là việc rất bình thường, tuổi của chúng ta không chênh lệch lắm, ở trong thể chế cũng đã không ngắn, đối với một cán bộ thì thứ gì quan trọng nhất? Tố chất tâm lý vượt qua thử thách"

Ngô Minh cười cười nói: "Xem ra tôi không phù hợp rồi"

Lưu Diễm Hồng nói: "Bất luận kẻ nào gặp phải chuyện của anh đều khó tránh khỏi cảm thấy mất mác, nhưng mà tôi không hy vọng anh sẽ trầm mê vào nó, oán trời trách đất, dừng lại không tiến, đây không phải là việc ứng với một đảng viên"

Ngô Minh nói: "Tôi chỉ là nghĩ không ra, không nghĩ ra tiêu chuẩn so sánh cán bộ của tỉnh là gì?" Ngô Minh tràn ngập oán niệm về quyết định của tỉnh, gã cũng không cho rằng mình kém hơn Thường Tụng, lại cho rằng Thường Tụng đã già rồi, không cách nào thích ứng với thời đại hiện nay.

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện tổ chức nhân sự thì tôi không rõ ràng lắm, cán bộ mà tôi tiếp xúc phần lớn đều có vấn đề, tôi đã thấy rất nhiều cán bộ phạm vào sai lầm, cái hủy diệt họ là cái gì? Là dục vọng, là tiền tài, là mỹ sắc, là chức quan, tuy rằng những cái này này sẽ làm sinh ra một động lực, nhưng mà nếu như dị dạng thì sẽ hủy diệt một con người khi còn sốt, tôi vẫn luôn cho rằng, chức vị không phải để cho người khác nhìn, càng không phải để tỏ vẻ uy phong, mà cần phải làm việc thật kiên định, giải ưu giải nạn cho dân chúng, không làm thất vọng sự tin tưởng của quốc gia và nhân dân, không làm thất vọng lương tâm của chính mình, chỉ cần làm tốt tất cả, thì mới có thể thể hiện được giá trị của bản thân, cảm giác thỏa mãn lớn nhất của con người không phỉa là thể hiện được giá trị của bản thân sao?"

Ngô Minh không nói gì, yên lặng mà uống rượu, gã cũng muốn thể hiện giá trị của gã, nhưng mà giá trị của gã lần này rõ ràng đã bị tổ chức bỏ qua.

Trương Dương đem tin tức này nói trước cho Tần Thanh biết, Tần Sau sau khi nhận được tin này xong cũng cực kỳ mừng rõ, trong lòng cô luôn cho rằng Thường Tụng có tư cách đảm nhiệm bí thư thị ủy Lam Sơn hơn là Ngô MInh nhiều. Trong tỉnh đưa ra quyết định như vậy là chính xác không cần nghi ngờ nữa, Ngô Minh là một người theo chủ nghĩa cơ hội trong chính trị, tuy rằng giỏi về xử lý quan hệ các mặt, nhưng mà nói đến công tác thực tế, thì gã không có kinh nghiệm phong phú bằng Thường Tụng, cũng không quyết đoán như Thường Tụng.

Tần Thanh nói: "Thật sao?"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều tự mình nói cho em biết, tuyệt đối không sai"

Tần Thanh lại nói: "Em tự nhiên lại đi hỏi bí thư Kiều chuyện này"

Trương Dương lúc này mới đem sự kiện tồn tại kia ra nói cho Tần Thanh biết: "Chuyện này trong tỉnh làm đúng là có thiếu sót"

Tần Thanh cười hì hì nói: "Tốt rồi, lãnh đạo của tỉnh rất hiểu tình huống tại Lam Sơn, quyết định như vậy hợp tình hợp lý, chiếu cố cho cảm thụ của phần lớn cán bộ, được thuận theo dân ý"

Trương Dương nói: "Nếu như tổ chức có thể thăng chị lên làm thị trưởng thì tốt rồi, em cũng muốn thử tư vị "làm" thị trưởng thế nào?" Dục vọng chinh phục trong tiềm thức của thằng nhãi này rất mạnh, nghĩ đến tình cảnh thị trưởng Tầng quằn quại dưới thân hắn, máu nóng trong người không khỏi sôi lên.

Tần Thanh nói: "Lại nói bậy rồi, chị làm gì có tư cách làm thị trưởng"

Trương Dương nói: "Đương nhiên là có"

Tần Thanh giở giọng dạy dỗ cán bộ ra: "Đồng chí tiểu Trương, chính trị là chính trị, không thể để lẫn lộn tình cảm cá nhân vào bên trong"

Trương Dương nói: "Chính trị Trung Quốc cũng không loại trừ nhân tình"

Tần Thanh cười nói: "Nói không lại em, thành thật làm tốt cái sân bay mới đi, em không nên quan tâm đến những chuyện không phải của mình"

"Yên tâm đi, em biết nên làm thế nào mà"

Lúc này chuông cửa của Trương Dương vang lên, hắn liền ngừng nói chuyện, đi qua mở cửa, thì nhìn thấy thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đang đứng ở ngoài.

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Thường đại giá quang lâm, chẳng hay có gì chỉ giáo?"

Thường Lăng Không nói: "Ăn chưa?"

Trương Dương gật đầu:"Vừa mới ăn xong"

Thường Lăng Không cười nói: "Tôi cũng vừa ăn xong, đi đánh bóng với tôi"

Trương đại quan nhân cũng đang nhàn rỗi không có gì làm, thế là cùng Thường Lăng Không đi đến khu trung tâm hoạt động của sơn trang, hắn cố ý hỏi: "Khí sắc của thị trưởng Thường hôm nay không tồi, xem ra là có chuyện vui đến nhà"

Thường Lăng Không nhìn về hướng Trương Dương, không khỏi cười nói: "Bớt quanh co với tôi đi, cậu nghe được cái gì?"

Trương Dương cũng cười nói: "Buổi trưa tôi cùng ăn cơm với bí thư Kiều, nghe ông ấy nói về anh"

Thường Lăng Không lập tức rõ ràng, Trương Dương khẳng định là đã biết mình sẽ đi đến đảm nhiệm chức thị trưởng Lam Sơn rồi, Thường Lăng Không cười khổ nói: "Xem ra lần này tôi chạy trời không khỏi nắng"

Trương Dương nói: "Thăng quan phát tài vợ sinh con, ba chuyện vui lớn trong đời người, anh gặp gỡ chuyện đầu tiên, mà còn lại ra bộ dạng mất hứng như vậy, thị trưởng Thường, anh thăng quan như vậy, loại cán bộ cấp phó xử thất bại như tôi nhìn thấy, đúng là muốn đi chết cho rồi"

Thường Lăng Không nói: "Không bỏ cảng nước sâu được"

Nghe được câu cảm khái của Thường Lăng Không, Trương Dương bỗng nhiên có chút hiểu rõ, Thường Lăng Không là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích, ở Nam Tích gã được bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên tin tưởng, thị trường Hạ Bá Đạt được Cố Doãn Tri đề bạt trước khi về hưu, luận về quyền lực và sức ảnh hưởng thật sự thì ở Nam Tích chưa chắc đã hơn được Thường Lăng Không, hạng mục cảng nước sâu là công trình trọng điểm của Nam Tích, do Thường Lăng Không chủ trì, chỉ cần chuyện này làm tốt, thì tất nhiên sẽ trở thành một chiến tích đặc sắc rồi, Thường Lăng Không bởi vì thành tích này mà khẳng định sẽ tiến thêm một bước trong con đường làm quan, bây giờ tỉnh bắt gã rời khỏi Nam Tích đi đến Lam Sơn, cũng có nghĩa là kêu hắn buông hạng mục cảng nước sâu xuống, Thường Lăng Không vất vả lắm mới làm cho hạng mục này khởi động, công tác giai đoạn trước đều đã chuẩn bị tốt, bây giờ để lại cho người khác làm, đúng là giống như dọn cơm mời người đến ăn vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.