Lúc Kiều Mộng Viện từ trong cục cảnh sát đi ra, cảm giác thấy rất lạnh, cô ta khép chặt bộ quần áo cảnh sát không vừa với người lại, nhìn trăng đêm bị tầng mây bao bọc, cảm giác bên má hơi lành lành, cô ta giơ tay lên lau nước mắt trên má.
Trương Dương đứng xa xa ở đằng sau nhìn cô ta, không bước lại gần, vào những lúc như thế này, nên để Kiều Mộng Viện được yên tĩnh một mình.
Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của Trương Dương, cô ta quay lại bước về phía hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Tôi muốn về nhà! Tôi muốn rời khỏi nơi này!" Lúc nói ra câu này, Kiều Mộng Viện đột nhiên có một loại xung động muốn khóc.
Trương Dương gật đầu, nói: "Tôi đưa cô về, giờ đi luôn nhé, cô muốn đi đâu tôi đưa cô tới đó!"
Mặt trời ở phía đông ló vừa ló dạng, Trương Dương và Kiều Mộng Viện đã tới Đông Giang, Trương Dương trực tiếp lái xe tới bờ Trường Giang, Kiều Mộng Viện ngồi ở sau xe vẫn đang ngủ. Trương Dương nhẹ nhàng mở cửa xe, sợ đánh thức mộng đẹp của cô ta, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bệch của Kiều Mộng Viện vẫn còn vương một giọt lệ, trong lòng Trương Dương nảy sinh một tia thương xót khó nói thành lời.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, bước từng bước về phía bờ sông, đứng ở bờ sông, gió sông thổi cho quần áo hắn tung bay, Trường Giang dưới ánh bình minh vẫn là một màu xanh, hoa sóng nối tiếp nhau cuồn cuộn chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058595/chuong-506-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.