Chương trước
Chương sau
Viên Lập Cương trong lòng than thầm, biểu hiện của em mình cũng rất có phong độ, không hề rơi vào thế hạ phong.

Trương Dương uống chén rượu đó, vội vàng rót tiếp cho Viên Lập Ba, Viên Lập Ba thò tay ra cướp lấy bình rượu: "thị trưởng Trương, anh đừng khách khí như vậy!"

Trương Dương kiên trì rót đầy chén cho gã, nói: "Rõ ràng là anh khách khí mà, tuổi anh lớn hơn tôi, vậy mà cứ luôn miệng gọi thị trưởng Trương, rõ ràng là không coi tôi là bạn, anh gọi tôi một tiếng Trương Dương, hoặc là gọi anh em thì tốt hơn."

Viên Lập Ba nghe thấy hắn nói thân thiết như vậy, trong lòng biết quan hệ giữa họ vẫn chưa tới mức như vậy, tiếng anh em này nói sao cũng không gọi ra miệng được.

Khương Lượng nhìn tình cảnh ở trước mặt, trong lòng không nhịn được muốn bật cười, tên Trương Dương này đúng là không phải hạng tốt lành gì, hôm nay hắn gọi mình đi phối hợp diễn kịch, lừa cho hai anh em Viên Lập Ba một vố.

Rượu quả thật là đồ tốt, theo mấy chén xuống bụng, bầu không khí trên bàn rượu rõ ràng biến thành càng lúc càng hài hòa, tửu lượng của hai anh em Viên Lập Cương không tồi, nhưng bọn họ không thể nào so bì được với Trương Dương, khi Trương Dương đã rắp tâm muốn chuốc say họ, hắn nhất định có thể đạt được mục đích, cho dù là uống với từng người trong hai anh em Viên Lập Cương, bọn họ cũng không phải là đối thủ, huống chi là bên cạnh còn có một Khương Lượng trợ giúp.

Rượu vào bụng được kha khá, chút khúc mắc trong lòng Viên Lập Ba đã bị hơi rượu dung hóa gần hết, gã cầm chén rượu lên chủ động chạm cốc với Trương Dương: "Trương Dương à, trước đôi tôi cũng có chỗ không phải với anh, kỳ thực chúng ta đều là ngời tình tình ngay thẳng. Nếu sớm ngồi lại với nhau, nói rõ mọi chuyện ra thì cũng không mâu thuẫn như vậy." Rượu vào thì lớn gan, Viên Lập Ba tuy không phải là anh hùng, nhưng có mấy chén vào bụng, gan cũng tự nhiên lớn ra, không ngờ lại trực tiếp gọi tên Trương Dương.

Trương Dương nói: "Lập Ba à, kỳ thực hai chúng ta ở sâu trong xương cốt đều có chút ngạo khí, chẳng ai chịu phục ai? Loại người như chúng ta gặp nhau, khẳng định sẽ luận cao thấp, trước đây là tôi không đúng với anh, con người tôi quá hiếu thắng, khiếu cho anh phải chị ủy khuất, anh đánh tôi đi, anh đánh tôi đi!" Thằng ôn này giả vờ ngà ngà say, nắm lấy nắm tay của Viên Lập Ba, hướng vào mặt mình.

Viên Lập Ba vội vàng rụt tay lại, kích động vỗ cánh tay Trương Dương, nói: "Trương Dương... anh có thể gọi tôi một tiếng anh, trong lòng tôi... cảm động lắm.. cảm động lắm.. cái gì của có thể tháo gỡ được hết! Nào, chúng ta uống vài chén!" Viên Lập Ba thật sự là đỏ lựng cả mắt rồi, con người ta một khi uống nhiều, nước mắt cũng biến thành dễ rơi hơn, đặc biệt dễ cảm động.

Khương Lượng ở bên kia cũng không nhàn rỗi, gã biết nhiệm vụ của mình là gì, sau khi cùng Viên Lập Cương uống vài chén, liền nói khẽ: "Lập Cương à, phân cục khu Văn Uyên gần đây có biến động nhân sự, cậu biết không?"

Viên Lập Cương gật đầu, nói: "Có nghe nói rồi, cục trưởng Tiết được điều tới thị cục làm phó cục trưởng." Nói tới đây gã tựa hồ như ngộ ra gì đó, chớp chớp mắt, nói: "Đại đội Khương anh phải chăng là sẽ phụ trách việc bên đó?"

Khương Lượng cười cười, gã không phủ nhận, ở trong mắt Viên Lập Cương, nụ cười của Khương Lượng chính là một loại thừa nhân, gã thật sự là rất hâm mộ vận may của Khương Lượng, hiện giờ Khương Lượng là hồng nhân trong mắt cục trưởng công an thành phố Vinh Bằng Phi, chuyện được đề thăng là điều tất nhiên, khu Văn Uyên là khu vực hành chính có kinh tế phát đạt nhất của Giang Thành, có thể lên làm cục trưởng phân cục công an khu Văn Uyên, có nghĩa là sau này tiền đồ vô hạn.

Viên Lập Cương nâng chén, nói: "Cung hỉ đại đội Khương, không, nên gọi là cục trưởng Khương mới đúng!"

Khương Lượng cười nói: "Tôi không quen thuộc lắm với khu Văn Uyên, một mình tới đó khai triển công tác nhất định là phải đối diện với rất nhiều khó khăn, Lập Cương à, cậu có hứng thú không?"

Viên Lập Cương ngây ra, lập tức trong lòng mừng rỡ vô cùng, từ sau khi Vinh Bằng Phi tới Giang Thành, gã thủy chung giậm chân tại chỗ, tuy cha của gã, Viên Thành Tích là phó thị trưởng Giang Thành và là thường ủy thị ủy Giang Thành, nhưng Vinh Bằng Phi căn bản không nể mặt ông già gã, bất kỳ ai cũng có đích hệ của mình, Khương Lượng không nghi ngờ gì nữa chính là đích hệ của Vinh Bằng Phi, Viên Lập Cương không lúc nào là không muốn được đề thăng lên một bước, hiện tại cơ hội ở trước mặt mình, chỉ cần gã chèo kéo quan hệ được với Khương Lượng, chẳng khác nào là gián tiếp bắc cầu với Vinh Bằng Phi, tiền cảnh của gã khẳng định sẽ rất sáng sủa. Viên Lập Cương nghĩ cũng rất xa, gã bắt đầu hiểu dụng ý mà Trương Dương hôm nay mời mình ăn cơm, chẳng lẽ Trương Dương là muốn thông qua chuyện này để lôi kéo hai anh em họ, đạt được mục đích hòa giải với ông già mình. Viên Lập Cương tất nhiên là nhầm rồi, trong mắt Trương đại quan nhân, Viên Thành Tích căn bản không tính là gì.

Viên Lập Cương nâng chén, nói: "Cục trưởng Khương, cám ơn anh đã coi trọng tôi, chỉ cần có chỗ nào cần đến tôi, tôi nhất định sẽ tận sức mà làm!"

Khương Lượng mỉm cười, nói: "Vậy thì quyết định thế nhé, tôi về sẽ đề xuất với cục trưởng Vinh, hai chúng ta cùng nhau làm việc chung!"

Đối với Viên Lập Cương mà nói, đây thực là là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Khương Lượng nói rất rõ ràng là hai bọn họ sẽ làm việc cùng nhau, cũng chính là nói, Khương Lượng sẽ giúp mình tranh thủ vị trí phó cục trưởng phân cục công an khu Văn Uyên, Viên Lập Cương muốn thăng quan đến phát điên rồi, không ngờ cơ hội lại thực sự xuất hiện ở trước mặt.

Khương Lượng đương nhiên không tự dưng cấp lợi ích cho Viên Lập Cương, gã là giúp Trương Dương đút củi nhóm lửa. Khương Lượng là uống ít nhất, đầu óc cũng tỉnh táo nhất, thấy Viên Lập Cương kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên, Khương Lượng cố ý thở dài: "Kể ra, vụ án trộm xe lần trước, tôi cũng có chỗ không phải là Lập Ba."

Viên Lập Cương hiện tại đã gọi Khương Lượng là quý nhân của mình, gã lắc đầu, nói: "Cục trưởng Khương sao lại nói thế, bọn ăn trộm đó một mực khai là Lập Ba, chúng ta là công an đương nhiên phải xử lý công bằng, điều tra rõ ràng mới đúng."

Trương Dương nói: "Cái đám trộm xe đó đúng là đáng ghét, căn bản là cố ý vu hãm Lập Ba mà! làm chúng ta xuất hiện hiểu lầm lớn như vậy, anh nói xem trên thế giới này sao lại có dạng người xấu như thế nhỉ, vì sao lại muốn phá hoại quan hệ của chúng ta?"

Khương Lượng nói: "Chuyện này cậu không thể trách người khác được, ai bảo cậu đắc tội với nhiều người như thế, người ta muốn lợi dụng chuyện này để phá hoại quan hệ giữa cậu và Lập Ba, khiến cậu và Lập Ba trở mặt, bọn chúng thì tọa sơn quan hổ đấu, hai người các cậu đánh nhau lưỡng bại câu thương là tốt nhất."

Viên Lập Ba giờ có chút hơi men xộc lên đầu, tức giận vỗ mạnh cái xuống bàn: "Đại đội Khương, anh nói xem... rốt cuộc là ai mà con mẹ nó xấu xa vậy? Vì sao lại... muốn chia rẽ tôi và Trương Dương.. chia rẽ quan hệ của anh em tôi?" Hay quá, mấy chén rượu xuống bụng đã thành hai anh em rồi, tình cảm phát triển quá thần tốc.

Khương Lượng cười cười, nói: "Bỏ đi, đừng nhắc tới những chuyện không vui, chúng ta uống rượu!" Gã càng không nói, Viên Lập Ba trong lòng càng hiếu kỳ, nhưng mặc kệ gã hỏi thế nào Khương Lượng cũng không nói, triệt để khiến thằng ôn này càng tò mò hơn.

Thành ý của Trương Dương hôm nay biểu hiện rất lâm ly tẫn trí, hắn không những mời hai anh em Viên Lập Cương đi ăn cơm, ăn cơm xong còn đặc biệt mời họ tới Hoàng Gia Giả Nhật mát xa.

Viên Lập Ba tuy say rồi, nhưng trong lòng thủy chung vẫn nhớ tới chuyện mà Khương Lượng nói, lúc cùng Khương Lượng ngâm bồn, lại hỏi: "Anh Khương, anh tiết lộ cho tôi đi, rốt cuộc là ai mà khuyết đức như vậy?"

Khương Lượng thở dài: "Kỳ thực chuyện này không liên quan nhiều tới anh, anh là bị liên lụy thôi, đừng hỏi nữa!"

Gã càng nói vậy thì Viên Lập Ba càng khó chịu: "Anh Khương, tôi cầu xin anh đó, anh nói cho tôi nghe đi."

Khương Lượng nhìn xung quanh, Trương Dương và Viên Lập Cương đã chui vào phòng mát xa rồi, xung quanh không có ai. Khương Lượng nói: "Cũng không có chứng cứ xác thực, có điều bọn trộm đó đã khai ra một người."

"Ai thế?"

Khương Lượng nói: "Người này có thù với Trương Dương, nhưng lại có quan hệ không tồi với anh."

Viên Lập Ba nhíu mày, người có thù với Trương Dương mà lại có quan hệ tốt với mình ư, ai nhỉ? Gã đột nhiên nhớ tới Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng và mình là bạn học cũ, gã và Trương Dương có thù, chuyện này rất nhiều người biết, chẳng lẽ lại là gã?

Khương Lượng nói: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi cũng không có chứng cứ xác thực, nói chung là anh sau này đừng xung động, đừng để bị người khác lợi dụng, anh nghĩ xem, quan hệ giữa anh và Trương Dương sở dĩ căng thẳng đến thế này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Có phải là bị người ta xúi bẩy không, hai người sao lại có khả năng sản sinh mâu thuẫn, cho nên, sau này kết giao bằng hữu phải cố mà thận trọng, đừng để bị người hữu tâm lợi dụng."

Nghe Khương Lượng nói những lời này, Viên Lập Ba trong lòng trên cơ bản đã xác định, người này khẳng định là Hứa Gia Dũng. Cũng chỉ có gã là hận Trương Dương tới mức này, nhưng Hứa Gia Dũng làm việc quá không có hậu đạo rồi, mày và Trương Dương có thù thì sao lại kéo tao vào làm cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.