Tần Manh Manh có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương: "Vì sao anh lại tin em!"
Trương Dương nói: "Bởi vì anh biết, em đã chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, em phải chiếu cố tiểu Hoan, phải nhìn nó trưởng thành, em phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, sao có thể lựa chọn con đường không thể quay đầu."
Hai mắt của Tần Manh Manh ướt nhẹp, đối với cô ta hiện tại mà nói, không có thứ gì đáng quý hơn lòng tin, cô ta không khỏi cảm khái, nói: "Đáng tiếc là chỉ có anh tin em, cơ hồ là tất cả mọi người đều cho rằng là em giết anh ta, tất cả chứng cứ đều chứng minh là em giết anh ta."
Trương Dương lắc đầu, nói: "Người tin em không chỉ có anh mà còn có tiểu Hoan, còn có ông ấy nữa." Hắn dùng ngón tay chỉ vào Hà Trường An.
Tần Manh Manh tuy biết vị cự phú kinh thành này, nhưng không hề có qua lại gì với y, liền hỏi: "Người khác có tin hay không, đối với em mà nói đã không còn quan trọng."
Trương Dương chỉ vào ảnh nói: "Có phát hiện là khi hai người cười trông rất giống nhau không?"
Tần Manh Manh hơi ngây ra, cô ta nghe ra là Trương Dương tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.
Trương Dương nói khẽ: "Anh tra được một số chuyện!"
Tần Manh Manh cắn chặt môi, đầy vẻ dò hỏi nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Tất cả phải nói từ cái Phật bình an mà tiểu Hoan đeo, Phật bình an đó là Hà Trường An năm xưa tặng cho con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058560/chuong-494-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.