Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân nói: "Tôi coi cô là bạn bè nên mới nói ra, cô lại mắng tôi như vậy còn có cấp bậc tình cảm gì nữa không?"

Tra Vi đáp: "Mắng anh còn là nhẹ, dựa vào cái gì chứ? Phụ nữ cả thế gian này đều do một mình anh chiếm hữu, anh nghĩ mình là ai chứ? Ngọc hoàng đại đế à?"

Trương Dương thở dài nói: "Thực sự tôi cũng hơi ích kỷ, nhưng tôi không thể kiềm chế nổi bản thân, cũng có lúc tôi nghĩ, may mà tôi là đàn ông, nếu không may tôi sinh ra là một phụ nữ..."

Tra Vi tiếp lời: "Nếu anh mà là nữ, thì chính là loại gá[email protected]@***...."

Trương đại quan nhân cười ầm lên, cô nàng Tra Vi này mà có ý mắng người thì quả là mồm miệng cay độc.

Tra Vi nói: "Tôi cũng nhận ra, hôm nay anh cố tình muốn bị mắng, càng mắng anh anh càng thấy thoải mái hơn phải không?"

Trương Dương nói: "Cô còn nói, bị cô mắng, tôi cũng thấy thật dễ chịu."

Tra Vi nói: "Anh là đồ không có lòng tự trọng, không ngược đãi thì không thấy thoải mái phải không."

Trương Dương đáp: "Cô đừng thấy tôi là đảng viên, dù sao thì cũng là cán bộ nhà nước, nhưng trong cái đầu này chứa đầy tàn tích phong kiến, tôi vốn là chủ nghĩa nam tử, tôi tôn sùng chế độ đa thê."

Tra Vi uống tiếp, rồi đưa rượu cho Trương Dương, đôi mắt đầy bất mãn nhìn hắn: "Hình tượng cao đẹp của anh trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ, thực sự là tan vỡ rồi, tôi bắt đầu thấy khinh bỉ anh!"

Trương Dương nói: "Không sao, cô càng khinh bỉ tôi, tôi càng thấy thoải mái." Hắn uống nốt nửa bình rượu còn lại, một mạch tu hết vào bụng, thở một hơi rồi ăn thêm miếng thịt bò khô, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất thích chí.

Tra Vi nói: "Mỗi người đều có một tiêu chuẩn đạo đức cho riêng mình, hành động nào của chúng ta cũng bị bó buộc dưới chuẩn đạo đức ấy, những việc thoát khỏi giới hạn ấy đều là vệc làm vô đạo đức, anh đang đi theo hướng lệch đạo đức đó."

Trương Dương nói: "Con người khác nhau thì nhận thức đạo đức cũng khác nhau, tôi dựa vào cái gì mà phải tuân theo chuẩn đạo đức của các người, dựa vào cái gì mà phải phù hợp với đạo đức của công chúng chứ? Tôi sống vì bản thân mình, đời người ngắn ngủi, có thể để mình sống thoải mái, làm cho người mình yêu thoải mái và mình cũng vậy. Đây chính là chuẩn đạo đức của tôi."

Tra Vi nói: "Anh là đồ vô lại còn cãi cố, đồ điên cuồng, anh sống trên thế giới này thì anh cần phải chú ý đến cảm nhận của những người xung quanh, tất cả những lời anh nói chỉ là cớ anh lấy ra biện minh cho sự trăng hoa của mình."

Trương Dương lại mở bình rượu mới ra, hắn đưa cho Tra Vi uống trước, Tra Vi uống xong hắn mới uống: "Người ta sống sao không thể đơn giản hơn chút, sao phải để ý đến cảm nhận của người khác, không thấy mệt mỏi sao? Cô nói những lời này có thấy mệt không?"

Tra Vi nói: "Không thể nói lại với loại người như anh, tôi không thể nào hiểu nổi, một người như thế sao lại có thể cùng lúc có nhiều mặt như vậy?"

Trương đại quan nhân đáp: "Vì cô là phụ nữ, lòng dạ phụ nữ thì không thể luận bàn với đàn ông được. Cô có lẽ chỉ thích một người nhưng so với tôi, cũng giống như lấy dòng suối nhỏ so sánh với biển rộng. Rõ ràng ta rộng lớn như vậy sao lại không thể dung nạp mọi thứ, hải nạp bách xuyên sao?"

Tra Vi lại mắng hắn: "Đồ vô liêm sỉ như anh mà cũng xứng hải nạp bách xuyên sao?"

Trương Dương lại uống ừng ực: "Cũng như tửu lượng vậy, có người có thể uống hai vại, có người uống được ba cân, cô sao có thể ép người chỉ uống được hai vại đi uống cạn ba cân chứ, hắn sẽ say mèn ra. Nhưng cô cũng không thể kiềm chế kẻ uống được uống ít, cả đời hắn sẽ không biết vui là gì...." Trương đại quan nhân dừng lại một lúc rồi nói: "Anh cô chính là người có thể uống được đó..."

Tra Vi biết rõ những lời hắn nói đều không hề có đạo lý, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách phản bác lại, một lúc sau mới nói: "Việc của anh, tự anh giải quyết, tôi chỉ nói thể thôi, cũng không giúp gì được."

Trương Dương cười: "Đừng có chỉ nói về tôi, nói về cô đi, cô thấy chuyện tình cảm thế nào?"

Tra Vi nhấp chút rượu, ngẩng đầu nhìn màn đêm, trong đầu cô hiện lên khung cảnh, dưới ánh sáng, bàn tiệc rượu lung linh, xung quanh là biển lớn có gió có sóng, tiếng nhạc vui vẻ, được tung tăng nhảy múa.."

"Nghĩ gì thế..."

“Tôi đang có một giấc mộng."

Trương đại quan nhân là người thực tế, từ lúc hắn chết đi sống lại, điểm này lại càng trở nên rõ nét. Chỉ có người vào sinh ra tử như hắn mới biết sự quý giá của sinh mệnh, tuy hắn thấy chán nản, tinh thần xáo động nhưng sẽ nhanh chóng ổn định. Vì hắn luôn tin rằng, việc được sống trên thế gian này là điều tốt đẹp nhất, chỉ cần còn sống thì tất cả đều có cơ hội.

Chín giờ sáng ngày hôm sau Kiều Bằng Cử đã đến đón Trương Dương ở nhà khách Xuân Dương. Trương Dương tối qua uống đến tận một giờ sáng với Tra Vi, hắn lại tỉnh rất sớm. Lúc Kiều Bằng Cử tới hắn đang luyện công ở trên ban công tầng sáu. Nhìn thấy Kiều Bằng Cử hắn liền dừng lại, đứng trên tầng vẫy tay y.

Kiều Bằng Cử bỏ kính đen ra ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ăn cơm chưa?"

Trương Dương đáp: "Ăn mì rồi!" Hắn quay vào đi xuống tầng, rửa mặt rồi thay một bộ âu phục. Hắn đi xuống dưới, hôm nay phải gặp Kiều lão nên hắn ăn mặc cho thật giản đơn mà vẫn có chút đứng đắn trang trọng.

Kiều Bằng Cử đợi Trương Dương ngồi vào xe liền khởi động máy: "Sao lại ở cái chỗ này? Trông chẳng xứng với thân phận phó thị trưởng của cậu tí nào!"

Trương Dương đáp: "Một cán bộ cấp phó như tôi thì có thân phận gì chứ? Trước đây tôi đã từng ở nhà khách Xuân Dương ở Bắc Kinh này rồi, cũng rất có cảm tình, ở đây cũng quen rồi!"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Hóa ra là đến đây ở chỉ vì nhớ chuyện xưa sao!"

Trương Dương cười: "Cũng có thể nói như vậy." Hắn cứ tưởng Kiều Bằng Cử sẽ nhắc đến chuyện giữa hắn với Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng, nhưng Kiều Bằng Cử lại ra vẻ như không hề biết chuyện, không nhắc đến dù chỉ một câu. Trương Dương nói: "Chúng ta đang đi Trung Nam Hải phải không?"

Kiều Bằng Cử lắc đầu: "Đến cốc Thanh Khê Mật Vân, ông tôi đang điều dưỡng ở đó." Y nhìn thoáng về phía Trương Dương cười: "Mùa này ăn cá chày là ngon nhất, buổi trưa tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn."

Trương Dương đáp: "Tối qua tôi uống nhiều quá, hôm nay thật không muốn ăn chút nào!"

Kiều Bằng Cử cười ha ha: "Tửu lượng của cậu khá như vậy, bảo uống nhiều mới lạ chứ!" Nói xong một lúc y mới hỏi tiếp: "Hay là có tâm sự gì à?"

Trương Dương lập tức hiểu ra Kiều Bằng Cử đang định nói gì, thế giới này thật là nhỏ bé, Kiều Chấn Lương cha của Kiều Bằng Cử là bí thư ủy tỉnh Bình Hải, Tống Hoài Minh lại là tỉnh trưởng Bình Hải, những việc xảy ra quanh hắn có lẽ không thể giấu nổi tai mắt nhà họ Kiều. Chắc chắn Kiều Bằng Cử ít nhiều cũng đã nghe đồn về chuyện của hắn và Sở Yên Nhiên.

Quả nhiên, Kiều Bằng Cử liền nhân đó mà hỏi tiếp: "Tôi vừa tới Bắc Kinh đã nghe thấy một tin nóng hổi, nghe đồn cậu và Sở Yên Nhiên đã xóa bỏ hôn ước rồi à?"

Trương Dương gật đầu, việc này chẳng cần phải che giấu gì nữa.

Kiều Bằng Cử nói: "Thật là tiếc cho cậu, Sở Yên Nhiên là một cô gái tốt."

Trương Dương cười không nói gì, hắn cũng không muốn tiếp tục nói với Kiều Bằng Cử về chuyện này nữa. Trương Dương chuyển sang chuyện khách một cách rất khôn khéo, hắn hỏi thẳng: "Em trai anh có đây không?"

Kiều Bằng Cử hoàn toàn sửng sốt một lúc, mãi mới hồi lại. Trương Dương đang hỏi chuyện của Kiều Bằng Phi, mà Bằng Phi rất ít khi giấu giếm hắn mọi chuyện, Bằng Phi đã gây mâu thuẫn với Trương Dương rồi bị đánh, vì chuyện đó mà sư phụ đã trục xuất nó ra khỏi Bát Quái Môn.

Kiều Bằng Phi bị thương không nặng, nhưng không gặp may như Chung Trường Thắng, nó không những bị Trương Dương đánh cho hộc máu mà còn bị bầm dập mặt mũi, đã hai ngày nay cáo bệnh không đi làm.

Kiều Bằng Cử cười đáp: "Việc giữa cậu và tiểu Phi tôi có nghe qua, tôi cũng không hiểu nổi các cậu, thanh niên trẻ tuổi sao lại nóng tính như vậy?" Tuy y cũng không lớn hơn Trương Dương là mấy nhưng khẩu khí lại rất dày dạn từng trải.

Trương Dương cười: "Có lẽ em anh nghĩ tôi rất dễ bắt nạt thì phải."

Kiều Bằng Cử cười không nói gì, y cũng đã thấy bộ dạng thảm thương của Kiều Bằng Phi và Chung Trường Thắng. Tuy y không bình luận gì nhưng trong thâm tâm cũng cho trách Trương Dương ra tay quá nặng.

Kiều Bằng Cử nói tiếp: "Nể mặt tôi, để chuyện này dừng ở đây thôi, làm ầm lên lên thì ai cũng xấu mặt."

Trương Dương tựa lưng lên ghế: "Tôi có làm ầm lên đâu, đều là do chú em kia của anh làm ra cả!"

Kiều Bằng Cử cười đáp: "Được, để tôi nói chuyện với nó sau."

Chiếc xe đi vào cốc Thanh Khê, từ xa đã ngửi thấy một mùi thơm, vừa ngọt ngào lại dễ chịu. Tuy không nồng bằng những mùi hương khác nhưng nó lại đem lại cảm giác tươi mát hơn hẳn.

Trương Dương nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu xanh tím nhạt mọc đầy hai bên đường, tới mùa hoa nở, cả khu trang viên cho đến khắp ruộng hoa đều trải dài hương sắc. Trương Dương nhận ra đám hoa này chính là Huân Y thảo. Xe vừa chạy qua đám cỏ, cả xe đã thơm đầy mùi tươi mát, làm người ta liên tưởng như cảm giác mới mẻ của lần đầu biết yêu.

Người phương Tây cho rằng Huân Y thảo như tượng trưng cho một mối tình kết quyến luyến chuyện xưa không rời. Hương sắc bạt ngàn của Huân Y thảo, tuy nó không nồng nàn như hoa hồng, không lạnh nhạt như bách hợp nhưng khó mà phai nhạt được. Dù cho gió có thổi bay, hương hoa vẫn đọng lại trong tiềm thức, vẫn thoang thoảng nơi đêm trăng tĩnh lặng, giống như tiếng đàn du dương vọng lại, hay như một giấc mộng chưa hoàn thành, chợt bừng tỉnh mà vẫn còn tiếc nuối...

Sau lưng Kiều lão là cả một ruộng hoa lớn, phía trước là một dòng suối nhỏ nước chảy róc rách, có lẽ ông ta đang ngồi đó câu cá, một gã cảnh vệ đang đứng cạnh gốc cây, đứng từ xa vừa nhìn Kiều lão vừa cảnh giác nhìn xung quanh.

Kiều Bằng Cử dừng chiếc xe Jeep bên cạnh tên cảnh vệ, Trương Dương mở cửa xe bước ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.