Chương trước
Chương sau
Lý do mà Văn Quốc Quyền sắp đặt bữa tiệc này là vì Trương Dương và Sở Yên Nhiên, dù hắn với Tống Hoài Minh hiểu rất rõ rằng bữa tiệc này có mục đích chính trị mạnh mẽ nhưng một khi người ta ở vào vị trí của bọn hắn, nhiều việc đều cần phải có lý do, một lý do chính đáng đàng hoàng. Tuy Văn Hạo Nam không thích như vậy nhưng thân đang ở thể chế phong thì phải tuân theo quy tắc nhất định.

Cả nhà Văn Quốc Quyền đến Kim Vương phủ sớm nhất, là con trai y Văn Hạo Nam đề nghị đặt bàn tiệc tại nơi này. Gần đây Văn Quốc Quyền rất ít khi nói chuyện với con trai mình, tuy y biết nó đang có tâm sự trong lòng nhưng hai cha con lại chưa thể thẳng thắn ngồi lại với nhau để tâm sự. Văn Quốc Quyền quá bận rộn còn Văn Hạo Nam lại ít khi chủ động nói chuyện với cha mình, lời nói và nụ cười của y cũng ngày càng ít hơn. Điều này làm cho Văn Quốc Quyền không khỏi nhớ tới mình lúc còn trẻ.

Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh đến Kim Vương phủ đúng 12h 55 trưa.

Họ đến sớm trước giờ hẹn năm phút đồng hồ, sớm quá thành ra niềm nở quá mức mà muộn quá lại thất lễ. Thực ra một bữa tiệc bình thường đối với quan viên lại mang nhiều ý nghĩa cực kì.

Văn Hạo Nam đứng ngoài cửa tiếp đón, bên trong là vợ chồng Tống Hoài Minh, y và vợ mình La Tuệ Ninh đang tươi cười nghênh đón họ. Văn Quốc Quyền đi được hai bước thì dừng lại ở đó, làm chủ nhân nên y thể hiện sự nhiệt tình hiếu khách nhưng cũng biết tự trọng, Tống Hoài Minh bước dài hơn y, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy tay của Văn Quốc Quyền, cười nói: "Thật ngại quá, phải để thủ tướng đợi lâu!"

Văn Quốc Quyền cười ha ha: "Người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy!"

La Tuệ Ninh đã dắt Liễu Ngọc Oánh tới ngồi vào bàn tiệc, quan hệ giao lưu giữa phụ nữ tuy không sâu sắc như nam giới nhưng cũng nhanh chóng và tốt hơi hẳn.

Ví như giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, họ không quá mức thâm tình cũng không có ý định sẽ làm thân hơn nhưng họ có thể biểu hiện ra ngoài thân như hai chị em. Nguyen nhân sâu xa cũng vì đấng lang quân của mình, họ biết mình phải làm thân như thế.

Liễu Ngọc Oánh mở lời: "Yên Nhiên vẫn chưa đến sao?"

La Tuệ Ninh nghe bà hỏi vậy, trong lòng âm thầm thở dài. bà đương nhiên biết việc Sở Yên Nhiên giận dỗi bỏ đi, biết rõ quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và cha, từ câu hỏi của Liễu Ngọc Oánh cũng đủ hiểu hai vợ chồng người này vẫn chưa hay sự tình gì. La Tuệ Ninh lúc này có chút oán giận Trương Dương, cái tên tiểu tử lại gây chuyện vào đúng lúc này. Nếu Tống Hoài Minh biết được chuyện con gái giận dỗi mà bỏ nhà ra đi không biết sẽ cảm thấy ra sao? Khuôn mặt La Tuệ Ninh vẫn bình thường, tươi cười nói: "Người trẻ tuổi ham chơi, không biết là đã cùng Trương Dương đi chơi ở đâu rồi!" Bà nói với Văn Hạo Nam: "Hạo Nam, mau bảo nhà bếp mang đồ ăn lên, chúng ta bắt đầu thôi, không đợi hai người họ nữa!"

Tống Hoài Minh đã lâu rồi chưa gặp con gái, y cười nói: "Không gấp, chúng ta cứ nói chuyện đã." Lời nói của y cũng có ý muốn đợi con gái đến.

Văn Quốc Quyền cười: "Hoài Minh chắc đã lâu chưa gặp Yên Nhiên rồi phải không?"

Tống Hoài Minh đáp: "Con gái lớn rồi, cũng bận rộn với công việc của nó, không thể giữ chặt nó bên mình cả ngày được."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh miệng thì nói như vậy nhưng hẳn là phải nhớ Yên Nhiên lắm, ông ấy chỉ hận một nỗi không thể giữ con gái ở ngay bên cạnh mình được thôi."

Tất cả mọi người đều cười, Văn Quốc Quyền cảm thán nói: "Đều giống nhau cả, lúc con cái còn nhỏ thì chúng ta mong nó nhanh chóng trưởng thành, đến khi chúng lớn rồi, lại quay ra mâu thuẫn, lại hy vọng chúng có chút tiền đồ, sớm có sự nghiệp của riêng mình lại lo sợ chúng sẽ không ở bên cạnh mình nữa. Trên thế gian này thử hỏi có cha mẹ nào lại không suy tính thiệt hơn giống như vậy đây."

Tống Hoài Minh nhìn Văn Hạo Nam một cái: "Thủ tướng Văn thực có phúc, có được một cậu con trai thông minh tài giỏi lại nghe lời như vậy."

Văn Hạo Nam nghe vậy xấu hổ cười.

La Tuệ Ninh đáp: "Con trai có mặt tốt của con trai, con gái cũng có mặt tốt của con gái, tôi thấy Yên Nhiên nhà ông thực rất tốt, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, đứa con nuôi của tôi có thể quen được người tốt như Yên Nhiên quả là phúc phận tu từ mấy kiếp của nó."

Tống Hoài Minh cũng cười.

Liễu Ngọc Oánh nói tiếp: "Trương Dương xảy ra chuyện gì sao? Mấy giờ rồi mà chưa thấy đến!"

La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam, con gọi điện cho Trương Dương, giục nó mau!"

Văn Hạo Nam cầm điện thoại đang chuẩn bị gọi thì Trương Dương đẩy cửa bước vào. Việc làm cho La Tuệ Ninh vui mừng và cả kinh ngạc chính là, không chỉ có mình Trương Dương đến mà có cả Sở Yên Nhiên đi cùng. Xem ra hai người đã đến cùng nhau, La Tuệ Ninh trong lòng tràn ngập vui mừng. Rốt cuộc cũng là một đôi oan gia, không thể giận dỗi mãi được!

Trương Dương hớn hở nói: "Thật ngại quá, giao thông ở Kinh thành đúng là tắc đường quá, đèn đỏ lại nhiều... Trên đường đi con bị kẹt xe tới ba lần, gặp hơn ba trăm chiếc đèn đỏ nên mới chậm trễ như vậy."

La Tuệ Ninh cười khanh khách: "Tiểu tử này đúng chỉ biết nói hàm hồ thôi, chúng ta đang đợi các con đó!" Bà vẫy tay Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, mau đến đây ngồi cạnh ta!"

Sở Yên Nhiên gật đầu, đến ngồi giữa La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh, cô nhỏ giọng kêu một tiếng dì La, lại một tiếng dì Liễu. Tuy chỉ là lời xưng hô bình thường nhưng cũng đủ làm cho Liễu Ngọc Oánh cảm thấy vui mừng.

Trương Dương ngồi cạnh Văn Hạo Nam, hắn cũng lễ phép xưng hô, thưa một tiếng cha nuôi với Văn Quốc Quyền trước rồi lại tươi cười gọi một tiếng chú Tống.

Văn Quốc Quyền cười nói: "Đến muộn không phải là một thói quen tốt đâu!"

Trương Dương đáp: "Xin tuân theo lời lãnh đạo dạy bảo!"

La Tuệ Ninh cười: "Ở đây không có ai là lãnh đạo hết, đều là trưởng bối của con cả!"

Văn Hạo Nam thấy mọi người đã đến đủ liền đứng dậy đi gọi đồ ăn. La Tuệ Ninh và Liễu Ngọc Oánh mỗi người nắm lấy một tay của Sở Yên Nhiên nói không ngừng, còn Văn Quốc Quyền và Tống Hoài Minh lại nói về mấy chuyện tình hình trong nước, còn lại Trương Dương và Văn Hạo Nam hai người không hợp nhau cũng không nói chuyện gì nhiều, chỉ cầm lấy chén rượu uống liên tiếp, phát hiện ra như thể hai người họ là chủ của bữa tiệc này.

Nếu bữa cơm này mang tính chất gia đình thì chắc chắc không thể không nhắc đến hôn sự của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, La Tuệ Ninh nói: "Yên Nhiên, lúc con còn ở Mỹ, Trương Dương luôn mong chờ con trở về. Bây giờ cuối cùng cũng về rồi! Rốt cuộc hai đứa định bao giờ mới kết hôn đây?" La Tuệ Ninh thực tế cũng không biết rõ về sự việc giữa hai người Trương Dương và Sở Yên Nhiên, nên mới gặng hỏi như vậy. Vừa nghe thấy vậy, Trương đại quan nhân nhất thời sửng sốt.

Trương Dương nhìn chăm chăm vào Sở Yên Nhiên, hắn sợ rằng cô sẽ không chịu được sự kích động, không kiềm chế được bản thân, ngộ nhỡ cô bật khóc tại đây thì chính bản thân hắn nhất định sẽ bị mọi người quở trách.

Vẻ mặt Sở Yên Nhiên rất tốt, cô nhìn về phía Trương Dương cười nói: "Dì La, chúng con vẫn còn trẻ, anh ấy lại say mê quan chức, nhất tâm muốn làm quan lớn gây dựng đại nghiệp. Bà ngoại con giao lại tập đoàn Bối Ninh cho con, trong thời gian ngắn như vậy con chưa thể làm quen hết với mọi việc của tập đoàn. Mà các vị trưởng bối đây cũng thường nói, tuổi trẻ thì phải tranh thủ tuổi xuân mà làm việc, không nên lãnh phí tinh lực vào chuyện tình cảm sao?" Tuy Sở Yên Nhiên biểu hiện rất bình thường nhưng cô lại quên mất một thực tế rằng, những người có mặt ở đây đều là những nhân vật thông minh tinh nhanh, họ đều dễ dàng nhận biết được thực chất vấn đề dù chỉ thông qua một tiểu tiết, Sở Yên Nhiên tuy vẻ mặt ung dung tự nhiên nhưng qua con mắt nhìn của các trưởng bối này lại có quá nhiều sơ hở, La Tuệ Ninh lập tức biết được mình đã lỡ lời.

Trong những người ở đây quan tâm tới Sở Yên Nhiên nhất đương nhiên là phải kể đến cha ruột cô Tống Hoài Minh, từ lúc con gái bước vào Tống Hoài Minh đã phát hiện ra vẻ mặt nó cô chút ngượng gạo. Tuy rất ít gặp mặt nhưng ông vẫn có thể quan sát cô tỉ mỉ, con gái có béo hay gầy hơn, vui vẻ hay sầu não ông chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ nhận ra. Lần này vừa nhìn thấy Sở Yên Nhiên đã thấy chút tiều tụy, hơn nữa mắt của con gái lại hơi phù sưng, rõ ràng là tại tối qua không ngủ được, có lẽ là đã khóc. Sở Yên Nhiên vốn là một đứa kiên cường, làm cho nó buồn bã khóc lóc chỉ có một kẻ duy nhất, đó chính là Trương Dương. Việc này làm cho Tống Hoài Minh hoàn toàn bất lực, vị trí của Trương Dương trong lòng cô còn cao hơn cả người cha đẻ ruột thịt này.

Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên, có phải là vừa từ Mỹ về, chưa sắp xếp được thời gian nên không có thời gian nghỉ ngơi phải không? Con xem, trông con thật tiều tụy mệt mỏi quá!" Lúc nói những lời này, ông giả như vô tình nhìn về phía Trương Dương một cái, có tật giật mình, Trương đại quan nhân bây giờ mới chột dạ, cái nhìn của Tống Hoài Minh làm cho hắn tim giật thót, thầm nghĩ chắc lão Tống này đã nhìn ra được.

Sở Yên Nhiên đáp: "Không có gì đâu, con vẫn khỏe!"

Lúc này đến cả Liễu Ngọc Oánh cũng nhìn ra được, giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương nhất định có vấn đề, bà cười nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, trước mặt nhiều người như vậy, đừng làm cho đôi thanh niên này ngại ngùng nữa."

Tống Hoài Minh lạnh lùng nói: "Giờ là thời đại nào rồi, những người làm cha làm mẹ như chúng ta đều rất tiến bộ rồi, giữa cha mẹ và con cái mà, hợp thì tụ họp sum vầy, không hợp thì ly tản, chuyện tình cảm, ai có thể miễn cưỡng được chúng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.