Chương trước
Chương sau
Chung Trường Thắng thầm kinh hãi, chưa đến một tháng từ lần gã giao thủ với Trương Dương nhưng sao đối thủ như thay một người khác vậy, hai đòn của mình đã bị đối phương nhẹ nhàng hóa giải.

Gã vốn còn muốn bảo vệ thân phận mình nhưng sau hai lần tấn công thất bại, bắt đầu có chút sợ hãi, xem ra lần trước không phải là thực lực thật sự của Trương Dương. Nếu như mình không bỏ ra hết sức mạnh thì e là hôm nay sẽ bại một cách rất khó coi. Chung Trường Thắng nghĩ đến đây lập tức bỏ sự rụt rè xuống, quyền cước nhanh như cắt phóng về phía Trương Dương.

Trương Dương một tay giơ chén trà lên, một tay nhẹ nhàng hóa giải đòn công kích của Chung Trường Thắng, hắn rõ ràng đang sử dụng thủ thế, thấy chiêu tiếp chiêu. Hàng loạt chiêu của Chung Trường Thắng tung ra nhưng ngay cả góc áo của Trương Dương cũng không chạm vào được. Sau mấy đòn với gã, Trương Dương đã nhìn ra nước cờ của hắn, cố ý để ra một kẽ hở. Chung Trường Thắng giơ chân đạp thẳng vào phía bụng của hắn.

Trương Dương đột nhiên vung tay xuống phía dưới, nhanh như chớp nắm lấy chân Chung Trường Thắng, sức mạnh khắp nơi, lại làm cho cả người Chung Trường Thắng vung lên không, mất thăng bằng mà ngã xuống trước mặt Trương Dương.

Chung Trường Thắng đang muốn đứng dậy lại bị Trương Dương hất nước trà vào mặt, trông rất thảm hại. Gã tức giận hét lên, gã dùng thế cá chép nhảy bật lên, lao thẳng hữu quyền một đạo về phía mặt Trương Dương.

Trương Dương vứt chén trà, tay trái giơ nhẹ lên, lật tay tóm lên trên mạch môn của Chung Trường Thắng, Chung Trường Thắng lập tức cảm thấy cánh tay phải đau đớn vô cùng, sức mạnh tập trung ở cánh tay lập tức biến mất hoàn toàn. Trương Dương hóa chưởng thành trảo, kéo chặt lấy tay Chung Trường Thắng, hướng về phía ngực. Phương quyền của hắn lại kéo mạnh rắn chắc đấm xuống bụng của Chung Trường Thắng. Một quyền vừa đánh trúng thì tả quyền lập tức xông lên, chỉ nghe thấy tiếng ping pang không dứt, song quyền của Trương Dương liên tiếp xuất ra, làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, trong một khoảng thời gian cực ngắn mà ngực và bụng của Chung Trường Thắng đã chịu hàng chục cú quyền, sau đó Trương đại quan nhân lại hóa quyền thành chưởng. Cho Chung Trường Thắng một bạt tai làm hắn nghiêng ngả lùi về sau, khó khăn lắm mới đứng lại được, chỉ cảm thấy ngực như cứng lại, một luồng khí nóng phun từ họng ra.

Trong mắt Chung Trường Thắng đầy sự kinh ngạc và dường như không thể tin nổi. Chỉ trong gần một tháng ngắn ngủi mà đối phương lại có được sự thay đổi trời long đất lở như vậy, võ công tăng lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được. Trương Dương cười nói: "Mày! Không phải là đối thủ." Rồi hắn từ từ đứng lên, nhìn một lượt bảy mươi mấy tên đệ tử Bát Quái Môn: "Định cùng lên một lượt hay từng thằng lên một?"

Kiều Bằng Phi tức giận nói: "Đối phó với kẻ tiểu nhân đê tiện như mày thì không cần phải dùng quy tắc võ lâm gì cả! Lên!" Trước sự hô hào của hắn, hơn bảy mươi tên Bát Quái Môn cùng xông lên như ong vỡ tổ về phía Trương Dương.

Trương Dương dậm hai chân xuống, mặt đất rung lên, những chiếc lá phong dưới đất không cần gió cũng động đậy bay lên vòng vòng.

Trần Tuyết, người đang chăm chú xem sách liền nhặt một cành trúc bên cạnh ném về phía Trương Dương, Trương Dương nhận lấy, cành trúc chỉ to bằng cái ngón tay cái, dài khoảng hơn hai trượng, đầu cành còn có mấy chiếc lá trúc nhỏ, Trần Tuyết nói: "Bọn chúng không nói quy tắc với anh thì anh cũng không cần phải nói quy tắc với chúng."

Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Nói rất đúng!" Cành trúc trong tay vung lên, mang theo tiếng xé gió nhức tai. Bộp! Một cú vung đập thẳng vào mặt Chung Trường Thắng đang đứng chỗ cũ, hắn bị đánh trúng mặt, gây ra một vết thương dài trên mặt, đầu bị đánh hất ngửa về phía sau, đau đớn không thôi. Cành trúc nhỏ nhưng vào trong tay Trương Dương, với sự biến hóa kì diệu trở nên đầy uy lực, chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên đệ tử Bát Quái môn ngã gục xuống đất.

Mục tiêu của Trương Dương sớm đã được xác định, đó chính là Kiều Bằng Phi, cành trúc xanh trong tay vừa quật ngã một tên đệ tử Bát Quái môn lập tức vung về phía Kiều Bằng Phi.

Kiều Bằng Phi nghiêng người muốn tránh đòn của Trương Dương, nhưng không ngờ đối phương chỉ dùng hư chiêu, hậu thủ càng lợi hại hơn lại ở phía sau, cành trúc của Trương Dương hơi hướng lên trên, sau đó vung mạnh xuống phía ngực của Kiều Bằng Phi, cú đánh này có ẩn chưa nội lực cực đại, chỉ nghe thấy một tiếng gió rít thì Kiều Bằng Phi đã bị quất cho ngã ngục xuống đất. Có năm tên đồng thời xông lên phía Trương Dương, Trương Dương vung một vòng cành trúc, rồi những tiếng bộp bộp không dứt vang lên, đầu cành trúc đều đánh trúng mặt chúng, làm nổ đom đóm mắt.

Tuy Bát Quái môn có tới hơn bảy mươi tên đến nhưng không một tên nào có thể lại gần Trương Dương khoảng một trượng. Tuy Trương Dương vô cùng bực mình với Bát Quái môn nhưng khi hắn ra tay vẫn rất có giới hạn, ngoài việc gây ra hàng loạt vết thương ngoài da ra thì nhiều nhất chỉ là đánh trúng huyệt đạo của chúng. Tuy như vậy nhưng cành trúc trong tay Trương Dương đa phần đều đánh vào mặt chúng, đánh người không đánh mặt, nhưng hôm nay Trương đại quan nhân đã rắp tâm đánh thẳng vào mặt đám người này, để cho chúng biết kết cục của việc không nói quy tắc. Khi cành trúc trong tay Trương Dương phóng tới Kiều Bằng Phi, thì một tia sáng màu bạc từ bên cạnh lóe lên, quấn lấy cành trúc như một con rắn. Hóa ra là chưởng môn Bát Quái Môn đưa con trai cùng mấy người kịp thời đến, ông ta vừa xuất thủ đã phải dùng đến dây cửu tiết, để công kích lại đòn của Trương Dương.

Sử Thương Hải vừa mới nhận được tin liền chạy về Bát Quái môn thì thấy cảnh tượng thảm hại của nhị đồ đệ Đông Khai Thái cùng đám đệ tử, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, nghe nói Kiều Bằng Phi mang theo hơn bảy mươi đồ đề đến bao vây tấn công Trương Dương, ông ta lập tức đến ngăn cản, nhưng khi đến nơi vẫn hơi muộn một chút, bây giờ đã có gần hai mươi đệ tử bị Trương Dương đánh gục.

Sợi cửu tiết trong tay Sử Thương Hải và cây trúc trong tay Trương Dương quấn lấy nhau tạo thành một được, Sử Thương Hải thở dài nói: "Trương Dương, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh nói với nhau sao?"

Trương Dương bực mình nói: "Bát Quái Môn người đông kéo tới, tôi làm gì có cơ hội nói." Sử Thương Hải tuy biết chuyện này là do đồ đệ mình chủ động đến khiêu chiến, nhưng thấy thảm cảnh của đám đồ đệ cũng cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Đám đệ tử đều bị đánh sưng mày sưng mặt, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta chê cười sao, mình sao còn được hiệu xưng là đệ nhất võ lâm kinh thành nữa, hôm nay đệ tử môn hạ mình bị người ta đánh đến mức này, người làm sư phụ như ông ta còn có mặt mũi nào mà nói?

Sử Thương Hải nói: "Bọn chúng có chỗ nào không đúng thì cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ giáo huấn bọn chúng là được mà."

Trương Dương cười nói: "Ông tuổi đã lớn như vậy, sao tôi dám làm phiền?" Câu nói này của Trương Dương rõ ràng mang theo sự tức giận, hắn cho rằng chính Sử Thương Hải đã tiết lộ tin tức hắn bị tẩu hỏa nhập ma cho đám này biết, cho nên chúng mới dám tìm đến hắn gây sự, cho rằng Sử Thương Hải hai mặt.

Câu nói này làm Sử Thương Hải rất khó chịu, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này không nể mặt mình thì thôi, nhưng đánh người không đánh mặt, cậu nhìn xem, sao lại đánh đồ đệ của tôi ra thế này? Cho dù bọn chúng có chỗ không đúng nhưng cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ trừng trị không nể tình, nhưng cậu đánh chúng thì thôi đi, lại còn chọn mặt mà đánh, rõ ràng là muốn người ta chê cười tôi, bây giờ lại còn chế giễu tôi tuổi cao vô dụng, tôi không cho cậu một bài học thì sau này trong giới võ lâm kinh thành, Sử Thương Hải làm sao còn chỗ đứng nữa?"

Hai hàng lông mày rậm hoa râm của Sử Thương Hải nhíu lên, nói: "Tuy tuổi đã cao nhưng đám đồ đệ này tôi vẫn có thể đánh." Rồi hắn vứt dây cửu tiết sang bên.

Trương Dương thấy Sử lão gia đã vứt binh khí, rõ ràng là muốn đánh tay đôi với mình, hắn liền vứt cành trúc trong tay đi, mỉm cười nói: "Việc này không có liên quan gì đến Sử lão gia chứ?" Sử Thương Hải cười nhạt nói: "Bất kể chuyện gì của Bát Quái Môn cũng đều liên quan đến tôi." Rồi ông ta ra thủ thế với Trương Dương, ông già này cũng rất biết tự trọng thân phận, tuy biết Trương Dương tuổi trẻ thực lực không thể xem thường nhưng vẫn ra hiệu cho hắn ra tay trước. Sử Anh Hào đứng phía sau nói: "Để con lĩnh cao chiêu của cậu ta."

Sử Thương Hải bực mình hừ một tiếng, nói: "Lùi xuống."

Thấy một trận đại chiến sắp diễn ra, Trần Tuyết liền đứng dậy, gấp sách lại nói: "Trương Dương, tại sao anh không một mình giải thích rõ ràng với Sử lão tiên sinh?"

Trương Dương hơi ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được ý của Trần Tuyết, Trương Dương nói với Sử Thương Hải: "Sử tiên sinh, mời." Hắn xoay người đi về phía căn nhà, Sử Thương Hải cũng đi theo hắn vào trong sân, Sử Thương Hải nhìn xung quanh căn nhà, thấp giọng nói: "Nơi đây trước kia là của Thiên Trì tiên sinh phải không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Thiên Trì tiên sinh đã tặng lại căn nhà này cho tôi, một cọng cỏ một nhành cây ở đây đều để lại dấu ấn của tiên sinh, tôi có nên trân trọng không?"

Sử Thương Hải nói: "Nên."

Trương Dương nói: "Đồ đệ của ông đập phá nhà tôi, tôi có nên bắt chúng đền không?" "Nên."

Trương Dương đứng dưới cây cổ thụ, chắp quyền nói với Sử Thương Hải: "Sử tiên sinh, khi giao đấu cọ sát xin hãy trân trọng hoa cỏ ở đây."

Ánh mắt Sử Thương Hải nhìn chăm chú vào mắt Trương Dương. Tuy chỉ qua một đêm, nhưng ánh mắt Trương Dương đã trở nên bình thản và lạnh lùng, nhớ tới lúc bắt mạch cho hắn tối qua, ánh mắt hắn vô cùng mệt mỏi rời rạc. Sử Thương Hải quả thật không thể tin được sự thay đổi trước mắt mình. Chắp từ từ chắp quyền, phát về phía Trương Dương, Trương Dương cùng đưa quyền nghênh đón, hai quyền gặp nhau cùng xuất ra lực, mặt đất rung lên, những chiếc lá dưới chân bọn họ cùng bay lên. Quyền này của họ chỉ là để thăm dò thực lực đối phương, chứ chưa xuất hết toàn lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.