Chương trước
Chương sau
Trương Dương cuối cùng sau một hồi vất vả cũng tìm được Hứa Thường Đức trẻ tuổi, vóc người của Hứa Thường Đức không cao, đứng sát bên bìa, trên mặt mang theo nụ cười tự nhiên, lúc này vẫn chưa có lòng dạ của bí thư thị ủy, là một thanh niên tràn đầy sức sống. Trương Dương cẩn thận quan sát bức ảnh, mong rằng sẽ tìm được một người quen thuộc nào trong đó nữa, trong lúc đang ngắm thì nghe được âm thanh của Tô Viện Viện: "Bác sĩ Vu, buổi tối ở nhà ăn cơm đi!"

Vu Tử Lương lắc đầu nói: "Không được, buổi tối tôi còn có việc, Trương Dương, chúng ta đi thôi!"

Trương Dương lúc này mới lưu luyến lấy ánh mắt ra khỏi tấm ảnh chụp, Tô Viện Viện rất cảnh giác nhìn Trương Dương.

Vu Tử Lương đưa phương thuốc cho Tô Viện Viện, nói: "Phương thuốc tôi đã viết rồi, cô cứ dựa theo nội dung mà bốc thuốc, cho mẹ của cô uống, sau đợt trị liệu này hẳn là có chuyển biến tốt đẹp, khi đó tôi sẽ lại đến tái khám" Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Trương Dương đã đi đến bên người của Trầm Tĩnh Hiền, mỉm cười nói: "Bác gái, vừa rồi con ở trong phòng khách nhìn thấy một tấm ảnh chụp, bên trong có một người rất giống với bí thư thị ủy lúc trước Hứa Thường Đức"

Trầm Tĩnh Hiền nhẹ giọng nói: "Cậu nhìn lầm rồi, trong tấm ảnh đó không có bí thư Hứa! Tôi cũng không nhận ra Hứa Thường Đức là ai cả..."

Trương đại quan nhân nao nao, chuyện này đúng là kỳ quái, rõ ràng người kia là Hứa Thường Đức, chỉ là Trầm Tĩnh Hiền vì sao lại nói là mình không nhận ra, cái này không phải là mở to mắt nói dối sao? Lẽ nào bên trong còn có nội tình? Khi Trương Dương đang muốn hỏi, thì Trầm Tĩnh Hiền đã nói:" Viện nhi, tiễn khách!"

Trong lòng Trương Dương âm thầm cười khổ, người ta đã ra lệnh đuổi khách rồi, hắn và Vu Tử Lương nhìn nhau, hai người có chút xấu hổ rời đi, Tô Viện Viện vẫn còn chút áy náy, tiễn bọn họ ra ngoài cửa: "Chủ nhiệm Trương, bác sĩ Vu, hẹn gặp lại..."

Vu Tử Lương phất tay, còn Trương Dương thì ngay cả nói cũng không nói, bước đi, trong lòng nói hai mẹ con cùng một đức hạnh, tất cả đều là lấy oán trả ơn.

Tô Viện Viện buồn bực trở về, đi đến bên cạnh mẹ, thấy biểu tình của mẹ có chút không đúng, liền nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải là khó chịu không..."

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Đến phòng khách gở tấm ảnh xuống cho mẹ..."

Tô Viện Viện nói: "Là tấm ảnh chụp ở thôn à?"

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Đúng vậy..." Bà ta bỗng nhiên nảy lên một ý niệm trong đầu: "Đốt tấm ảnh đó đi!"

Tô Viện Viện không hiểu, hỏi: "Vì sao? Đúng rồi, vừa rồi Trương Dương nói gì..."

Trầm Tĩnh Hiền nói: "Con không nên hỏi, đốt tấm ảnh đi!"

Tô Viện Viện bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vào trong phòng khách, gở gọng kính xuống, lấy tấm ảnh ra từ trong gọng kính, đi ra bên ngoài, đang chuẩn bị đốt, chợt nhìn lại tấm ảnh, cô liền thay đổi ý niệm trong đầu, vì sao mẹ lại có biểu hiện mẫn cảm với tấm ảnh này như vậy, lẽ nào bên trong tấm ảnh có cất giấu bí mật?

Giọng nói của Trầm Tĩnh Hiền lại một lần nữa vang lên: "Có đốt chưa?"

Tô Viện Viện nói:" Đang đốt!"

Trương Dương và Vu Tử Lương ngồi trong xe tải da, Trương Dương căm giận nói: "Hai mẹ con đều cùng một dạng người, tất cả đều là lấy oán trả ơn, sớm biết như vậy, tôi đã không đến..."

Vu Tử Lương nói: "Lương y như từ mẫu, có thể giúp người ta thì giúp một tay. Phật tổ không phải đã nói rồi sao, cứu một mạng người bằng xây chùa bảy tháp, thiện nhân sẽ được thiện quả..."

Trương Dương cười nói: "Bác sĩ Vu tin phật từ khi nào thế?"

Vu Tử Lương nói: "Tôi không tin phật, nhưng mà thích xem kinh phật, trong kinh phật có nhiều đạo lý giúp cho con người tỉnh ngộ..."

Trương Dương nhìn thời gian một chút, đã là năm giờ rưỡi chiều rồi, hắn đề nghị Vu Tử Lương: "Cùng nhau đi ăn cơm đi, bây giờ trở về, chị dâu còn bận việc"

Vu Tử Lương nói: "Đến tiểu khu nhà tôi đi, gần đây mới mở một quán cơm, mùi vị cũng được"

Trương Dương gật đầu: "Anh gọi cho chị dâu đi, kêu chị ấy đừng làm cơm, cùng nhau ăn..."

Vu Tử Lương nói: "Tôi gọi vợ chồng viện trưởng Tả ra luôn, tối nay đừng giành với tôi, tôi mời khách..."

Trương Dương đã có một khoảng thời gian rồi không gặp Tả Ủng Quân, hắn vốn tưởng rằng Tương Tâm Tuệ sẽ không ra, nhưng thật không ngờ lần này Tương Tâm Tuệ và Tả Ủng Quân lại cùng nhau ra, Tương Tâm Tuệ từ sau sóng gió lần trước, tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, trước mặt người khác cũng cúi thấp xuống, ngày hôm nay nhìn thấy Trương Dương, bà ta phát hiện ra Trương Dương còn anh tuấn tiêu sái hơn quá khứ nhiều, trong lòng không khỏi sinh ra một ý hối hận khôn kể, nếu như lúc đầu không phải là do bà, thì Trương Dương và con gái đã đến với nhau từ lâu rồi, chính là bởi vì bà can thiệp, mới làm cho tình cảm của hai người xuất hiện vết nứt, cuối cùng làm cho hai người chia tay, bây giờ con gái cũng đi Mỹ du học rồi.

Trương Dương từ vệ giáo sinh trở thành thường ủy Phong Trạch, phó thị trưởng Phong Trạch, đảm nhiệm chỉ huy hiên trường sân bay mới Giang thành, tuổi còn trẻ mà đã làm nhiều như vậy, con đường sau này của hắn còn rất dài, có thể dùng mấy chữ tiền đồ không thể đo lường để hình dung, mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Tương Tâm Tuệ lại hối hận rất nhiều, là ánh mắt của bà vô cùng thiển cận, mới làm lỡ chung thân đại sự của con gái.

Tả Ủng Quân thì cởi mở hơn Tương Tâm Tuệ, chuyện tình cảm của con gái thì theo nguyên tắc hợp thì đến, không hợp thì chia, Trương Dương và con gái không đi đến với nhau, tất là có duyên mà vô phận, Tả Ủng Quân cũng rất thưởng thức người thanh niên Trương Dương này.

Lúc mọi người đến, Chu Tú Lệ đã chọn phòng rồi, còn gọi đồ ăn ra, Trương Dương lấy hai bình rượu từ trong xe ra.

Chu Tú Lệ thấy hắn cầm hai chai rượu vào, lập tức lên tiếng: "Trương Dương, buổi tối không thể chuốc say lão Vu nhà chúng tôi nha, ngày mai ổng còn có hai ca giải phẫu quan trọng nữa...

Trương Dương cườ nói: "Uống nhiều quá, ngay cả khử trừng cũng quên thì..."

Tất cả mọi người đều bật cười, Vu Tử Lương nói: "Uống phần cũng không uống được..."

Tả Ủng Quân nói: "Tôi và Trương Dương đã lâu không gặp rồi, tối nay để tôi nhận thầu sáu phần, uống cùng với Trương Dương cho..."

Tương Tâm Tuệ nói: "Tiểu Trương không phải lái xe đến sao, uống ít một chút..."

Trương Dương cười nói: "Không sao cả, trở về tôi sẽ kêu tài xế đến đón..." Hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ dựa vào tửu lượng của hắn thì đừng nói là mấy chai rượu này, cho dù thêm gấp đôi cũng không cần tài xế.

Tả Ủng Quân hỏi tình hình gần đây của Trương Dương: "Nghe nói lúc trước cậu nghỉ bệnh, có phải là do công tác quá mệt mỏi hay không?"

Trương Dương nói: "Sân bay mới đang trù bị, chuyện gì cũng đặt lên người tôi, chờ sau khi gọi thầu hoàn thành, cảm giác giống như trút được gánh nặng xuống, nhưng lại đột nhiên bị bệnh không hiểu, cho nên tôi nghỉ ngơi vài ngày luôn, điều chỉnh tình trạng thân thể lại, bây giờ thì tốt rồi, đã hoàn toàn khỏe mạnh lại..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.