Chương trước
Chương sau
Hiệu suất phá án của cục công an thành phố An Viễn cũng không tồi, chỉ sau hai giờ đã tìm được chiếc xe tải kia.

Đã bắt được tên tài xế, tài xế tên là Lý Hưng Vĩ, dưới sự thẩm vấn của công an không được bao lâu thì đã khai sạch sẽ mọi chuyện ra, hắn chỉ là được người thuê, tối nay được một người thuê xe của hắn, kêu hắn chờ ở gần cầu vượt, cái gì cũng không biết.

Cô gái nhảy từ trên cầu vượt xuống đã cùng với người kia đi đến bến xe đường dài, hắn chỉ đưa hai người đến chổ rồi lấy tiền đi về, về phần bọn họ đi đâu thì hắn cũng không biết.

Vụ án như vậy vào thời điểm này cũng không cách nào tiếp tục điều tra được nữa, Trương Dương và Lôi Quốc Thao vô cùng thất vọng, lúc đi ra khỏi cục công an đã là mười giờ tối rồi, Lôi Quốc Thao uể oải thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, chuyện này trước tiên cứ để như vậy, chúng ta đường ai nấy đi!"

Trương Dương gật đầu nói: "Được rồi, anh quay về Đông Giang của anh, tôi quay về Giang thành của tôi!"

Lôi Quốc Thao cười khổ nói: "Vừa mới ra cửa đã gặp phải chuyện, con mẹ nó thật là không may!" Theo gã thấy thì mình không may nhiều hơn Trương Dương, tổn thất thảm hại. Chỉ là hắn không biết rằng Trương Dương có khổ mà không nói nên lời, bức tranh chữ mà Kiều lão tặng cho Trương Dương gã không cách nào có thể dùng tiền tài so sánh được.

Hai người chia tay nhau trước cửa đồn công an, toàn bộ tiền của Lôi Quốc Thao đã mất, nên Trương Dương cho gã mượn hai trăm đồng làm tiền xe về.

Trương Dương đã bỏ đi ý niệm từ An Viễn trở về Giang thành, dù sao thì cũng đã là hơn mười giờ đêm rồi, bây giờ có đón xe lửa về, thì cũng đã là hừng đông, không bằng cứ ngủ ngon một đêm, sáng mai rồi trở về cũng được.

Trương Dương tìm một khách sạn gần đó mướn phòng, vừa vào trong phòng, điện thoại di động liền vang lên.

Trương Dương vừa bắt máy, bên trong truyền ra một giọng nữ dễ nghe: "Phó thị trưởng Trương, đã ngủ chưa?" Trương Dương lập tức nhận ra đây là giọng của Đông Tú Tú, hắn cười nói: "Vẫn chưa, bị cô chọc tức đến nổi không ngủ được!"

Đông Tú Tú cười hì hì nói:" Không phải chỉ là đánh mất vài bộ quần áo rách nát thôi sao? Có cần phải xót của như vậy không?"

Trương Dương nói: "Giả bộ đáng thương để được đồng tình, tôi nói này, cô còn trẻ mà không lo đi học, cha mẹ của cô bình thường dạy dỗ cô thế nào vậy?"

"Cha mẹ tôi đã chết sớm rồi, từ nhỏ tôi đã học hư, không đổi được"

Trương Dương nói: "Quay đầu lại cũng vô cùng quý giá, cho cô một cơ hội, quay đầu lại đi" Câu này cũng đúng là đủ tổn hại, tuy rằng chỉ sai một chữ so với lời phật dạy, nhưng mà ý nghĩa đại biểu hiển nhiên là không giống nhau rồi.

Đông Tú Tú nói: "Cái miệng của anh cũng thật là thiếu đạo đức, bức tranh chữ này cũng thật không tồi, là bút tích của Kiều lão!"

Trương Dương nói: "Cô cũng biết coi hàng đấy!" Hắn đã mơ hồ đoán được mục đích mà Đông Tú Tú gọi điện thoại đến cho mình, cô ta hiển nhiên là sợ, trộm đồ xong bỏ trốn thì có thể tránh thoát được việc tìm kiếm, nhưng mà bức tranh chữ này là bút tích của Kiều lão, cô ta trộm bức tranh này, thì lại có một ý nghĩa khác hản.

Đông Tú Tú nói: "Anh rất có bản lĩnh!"

Trương Dương nói: "Chữ của Kiều lão đối với cô mà nói thì không có tác dụng, nhưng ý nghĩa lại khác, cô có tin không, bởi vì chuyện này tôi có thể chụp cho cô một cái mũ tội phạm chính trị, cho cô trở thành tội phạm bị truy nã toàn quốc, cho cô từ giờ trở đi không có một ngày lành nào để sống cả"

Đông Tú Tú không nói gì cả, lời nói của Trương Dương tuyệt đối không hề có bất luận ý tứ khuếch đại nào hết, Kiều lão là nhân vật nào, mình trộm chữ của ông ta, đã không còn là tội trộm cướp bình thường rồi, cô cũng chỉ là vừa phát hiện ra trong ba lô của Trương Dương có bức tranh chữ, thấy được bên dưới có chữ ký của Kiều lão, cô mới cảm thấy chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng, thất phu vô tội hoài bích có tội, đó là chỉ một người không phạm tội gì, chỉ vì trộm cướp, mà gặp phải tội lớn.

Trương Dương từ trong sự im lặng của Đông Tú Tú đã nhận ra được cô ta bắt đầu sợ, thấp giọng nói: "Trả đồ lại đây cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không truy cứu!" Bây giờ cái mà Trương Dương muốn nhất chính là bức tranh chữ của Kiều lão, những chuyện khác hắn cũng không muốn quản.

Đông Tú Tú nói: "Tôi làm sao có thể tin tưởng anh?"

Trương Dương nói: "Cô có thể đi hỏi một chút về thái độ làm người của tôi, Trương Dương có tôi có phải là người qua cầu rút vàn không"

Đông Tú Tú nói: "Tốt, tôi sẽ hỏi thăm một chút!"

Trương Dương nhắc nhở:" Tôi cho cô thời gian một ngày, nếu như giờ này ngày mai, tôi còn chưa thấy đồ xuất hiện, thì đừng trách tôi không khách khí"

Đông Tú Tú nói:" Cái tôi không sợ nhất chính là người khác uy hiếp tôi, có bản lĩnh thì anh đến bắt tôi đi!" Nói xong cô liền cúp điện thoại.

Trương Dương nhìn dãy số điện thoại, là một số bản địa của An Viễn, hẳn là từ một buồng điện thoại công cộng nào đó gọi đến. Hắn cũng không đem tình huống này phản ánh với công an địa phương, tối hôm đó ngủ ngon một giấc tại An Viễn, sáng ngày hôm sau đã lên xe đường dài chạy về Giang thành.

Trong mấy ngày mà Trương Dương đi, phương diện sân bay mới cũng rất bình tĩnh, tất cả đều được tiến hành một cách thuận lợi, Trương Dương sau khi trở về Giang thành xong cũng không có nghỉ ngơi, vừa mới về liền lao đầu vào làm việc, buổi sáng Trương Dương triệu tập những nhân vật nồng cốt trong ban chỉ huy để tìm hiểu tình huống một chút, Chương Duệ Dung đã chính thức điều đến công trường sân bay để làm việc, cô chủ yếu phụ trách công tác tài vụ, Thường Lăng Phong đem công tác gần đây làm thành một bản tổng hợp rồi báo cáo.

Trương Dương nghe xong, liền nói với Triệu Dương Lâm: "Chủ nhiệm Triệu, gần đây khổ cực cho ông!"

Triệu Dương Lâm cười nói: "Có gì mà khổ cực chứ? Công tác đều được định sẵn rồi, tôi chỉ là đứng nhìn hỗ trợ mọi người thôi"

Thường Lăng Phong nói: "Chủ nhiệm Triệu, thị trưởng Trương, tòa nhà gọi thầu hẳn là có thể bắt đầu rồi"

Trương Dương nói: "Chuyện này anh phụ trách cụ thể đi, có anh và tiến sĩ Quy cùng nhau làm, chúng tôi yên tâm!"

Triệu Dương Lâm mỉm cười nói: "Yên tâm lớn mật đi làm đi, chúng tôi đều rất tin tưởng năng lực công tác của các người"

Mọi người đang nói chuyện, thì thư ký của Trương Dương Phó Trường Chinh đi vào báo cáo, ngoài cửa có người nói là muốn gặp Trương Dương.

Trương Dương có chút hờn giận nói:" Không thấy tôi đang bận sao?"

Phó Trường Chinh nói: "Cô ta nói nếu như anh không ra, thì đừng có lấy đồ!"

Trong lòng Trương Dương cả kinh, chẳng lẽ là Đông Tú Tú? Hắn thật sự không thể tin lá gan của Đông Tú Tú tự nhiên lại lớn đến mức như vậy, tìm đến tận cửa của mình. Trương Dương đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, quả nhiên thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc quần jean áo thun đứng đằng kia, ngửa đầu nhìn xung quanh một chút, một tay che lên trán tránh ánh mặt trời, đây không phải Đông Tú Tú thì còn là ai chứ? Thấy Trương Dương, cô ta cười cười, cất cao giọng nói: "Phó thị trưởng Trương, đồ tôi mang đến cho anh, anh rốt cục có lấy hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.