Chương trước
Chương sau
Lưu Diễm Hồng nhìn thoáng qua mặt của Trương Dương: "Chúng tôi là học viên cùng kỳ của trường đảng, thành tích của ông ta tốt, năng lực tổ chức mạnh, rèn luyện chính trị cao, làm cho lớp chúng ta ngưng tụ lại thành một cá thể thống nhất, khi đó chúng tôi đều cho rằng sau này con đường làm quan của ông ấy sẽ là đi xa nhất"

Trương Dương nhìn thấy được sự sùng bái từ trong mắt của Lưu Diễm Hồng, loại ánh mắt này hắn rất là quen thuộc, hắn thấy được cái này từ trong mấy của những cô gái nhỏ như Cố Dưỡng Dưỡng, Phùng Lộ.... nhưng mà người mà Lưu Diễm Hồng sùng bái tuyệt đối không phải là hắn, Trương Dương nói: "Chị Lưu, thật ra chị cũng đi rất xa trên con đường làm quan, tuổi còn trẻ mà đã là phó bí thư ủy ban kỷ luật của tỉnh rồi, bí thư Tằng sắp nghỉ hưu nữa, kế tiếp khẳng định sẽ đến lượt chị"

Lưu Diễm Hồng không nhịn được bật cười, cô uống cạn rượu trong ly, đứng lên nói: "Được rồi, không nói nữa, cậu có biết cái gì là chính trị đâu!"

Trương Dương giành trả tiền, sau đó đưa Lưu Diễm Hồng đến cửa lớn của Nhã Hồng Ngự Cảnh, Lưu Diễm Hồng kêu Trương Dương dừng tại đây, mở cửa xuống xe, chậm rãi đi vào trong tiểu khu, ánh đèn đường chiếu dài lên bóng của cô, trong có vẻ cô đơn cô độc vô cùng.

Trong đáy lòng của Trương đại quan nhân sinh ra một ý nghĩ thương xót, từ trên người của Lưu Diễm Hồng hắn thấy được những cô gái xung quanh hắn, nếu như hắn chấp nhận tiêu chuẩn đạo đức hiện tại, thì như vậy trong tình cảm tức nhiên là phải lựa chọn. Loại lựa chọn này tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương với các cô ấy, tâm của Trương đại quan nhân thì luôn mềm, dùng từ gì cho chính xác hơn nhĩ? Không quả quyết, đúng vậy, chính là không quả quyết, trong tình cảm, thằng nhãi này vĩnh viễn không cách nào đưa ra quyết định thật nhanh, theo Trương Dương thấy, vì sao phải cắt đứt? Mình tin tưởng mình có thể thỏa mãn tình cảm mà các cô ấy cần, vì sao mình phải cắt đứt?

Những lời này Trương Dương vĩnh viễn không bao giờ dám nói ra bên ngoài cả. Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trương Dương đi đến Tống gia, thói quen từ lâu, mang đến một món lễ vật nhỏ, mua ba con cua lớn.

Liễu Ngọc Oánh cũng không khách khí với hắn, cầm lấy mấy con cua, nói: "Vào đi, chú Tống đang ở trong phòng đọc sách uống trà"

Trương Dương cười cười, đi vào.

Tống Hoài Minh mặc một bộ đồ nghỉ màu xám, tay cầm một quyể sắc, tay còn lại cầm ly trà, đọc rất chăm chú, giống như là một người lớn tuổi vậy.

Trương Dương không dám quấy rối, thành thật đứng ở một bên.

Tống Hoài Minh thật ra đã nhận thấy hắn đến, chỉ là không nói gì, vẫn tiếp tục đọc sách, mãi cho đến trang cuối cùng, mới để quyển sách xuống cười nói: "Đến rồi à?"

Trương Dương cười nói: "Dạ đến, đứng phía sau chú, không dám quấy rầy chú!"

Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào ghế dài đối diện mình, Trương Dương ngồi xuống, hắn cầm lấy một ly trà, lấy ấm trà trong khay tự rót đầy ly.

Tống Hoài Minh nói: "Là trà con tặng cho chú!"

Trương Dương cười nói: "Chú thích uống thì con tặng cho chú"

Tống Hoài Minh nói: "Chú không hiểu trà"

Trương Dương nói: "Kỹ thuật của một thứ là một chuyên môn, một người không có khả năng chuyện gì cũng tinh thông được cả"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Những lời này của con nói rất đúng, chú dùng quá nhiều thời gian để nghiên cứu con người, những cái khác đương nhiên là không cách nào chú ý"

Trương Dương mơ hồ cảm thấy những lời này của Tống Hoài Minh là đang ám chỉ cái gì đó, nhưng mà cụ thể là cái gì thì lại nói không nên lời, chỉ có thể cười cười, nhấp một ngụm trà.

Tống Hoài Minh nói: "Tối hôm qua bí thư Lưu có uống nhiều không?"

Trương Dương nói: "Không uống nhiều, lúc về con và cô ấy đến quán ven đường uống vài ly, nhưng mà con đưa cô ấy về đến tận cửa nhà, lúc quay về, còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy không sao cả"

Tống Hoài Minh nói: "Không sao là tốt rồi! Cô ấy sống một mình, uống say không ai chăm sóc cả!"

Từ những lời này có thể nhìn ra tỉnh trưởng Tống rất quan tâm đến phó bí thư Lưu, nói xong câu đó Tống Hoài Minh liền im lặng, Trương Dương cũng im lặng theo, im lặng chừng một phút đồng hồ, hai người đều yên lặng uống trà. Chính Trương Dương là người đã phá vỡ sự im lặng này: "Chú Tống, con đã lấy được bằng tốt nghiệp trường đảng"

Tống Hoài Minh cười thản nhiên, nói: "Khoa chính quy?"

Trương Dương gật đầu.

Tống Hoài Minh nói: "Muốn tiếp tục lăn lộn trong thể chế, thì phải vượt qua thử thách của bằng cấp, một cái bằng tốt nghiệp khoa chính quy của trường đảng không nói lên điều gì cả, con còn cần phải tiếp tục học tập, nhưng mà đừng lo, con còn trẻ, còn nhiều thời gian"

Trương Dương nói: "Con sẽ!" Trong lòng hắn cũng đang tính toán xem nên mở miệng hỏi Tống Hoài Minh có cái nhìn về Ngô Minh như thế nào.

Tống Hoài Minh nói: "Con rất quen thuộc với con rể của bí thư Tằng?"

Trương Dương nói:" Vương Hoa Chiêu, lúc hắn còn ở Phong Trạch tạm giữ chức, hai bọn con ở đối diện nhau trong ký túc xá, nhưng mà lúc quen hắn, con mới biết được hắn là con rể tương lai của bí thư Tằng"

Tống Hoài Minh nói: "Thanh niên bây giờ cần phải học tập cách cúi thấp, phương diện này con cần phải học tập từ người ta nhiều"

Trương Dương liên tục nói dạ, ngày hôm nay hắn đã ôm ý định đến để nghe Tống Hoài Minh dạy dỗ rồi, tùy tiện cho ông ấy nói thế nào, mình cứ thành thật ngồi nghe. Trương Dương nói: "Tiệc gia yến tối hôm qua của bí thư Tằng hình như là dụng ý thâm hậu!" Hắn rốt cục đã không nhịn nổi, dẫn đề tài đến câu chuyện này.

Trương Dương nói: "Con nghe nói bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Đương sắp thăng chức, nói là đến Đông Giang đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Bình Hải, phó bí thư Ngô bây giờ đã bắt đầu hoạt động, có phải là nhìn trúng vị trí bí thư thị ủy không?"

Nếu như là người khác ở trước mặt Tống Hoài Minh nói những chuyện này, ông nhất định sẽ lảng tránh, thậm chí là còn có chút không vui, nhưng Trương Dương thì khác, trong mắt của ông Trương Dương không chỉ là một cán bộ nhỏ, mà còn là con cháu của ông, là bạn trai của con gái ông, dùng ánh mắt của một người lớn trong nhà nhìn đứa nhỏ này, Tống Hoài Minh đương nhiên là đối xử khoan dung hơn người khác rất nhiều, Tống Hoài Minh cười nói: "Mỗi người đều có tâm tiến tới, binh sĩ không muốn làm tướng quân thì tuyệt đối không phải là một binh tốt"

Trương Dương nói: "Muốn làm cũng phải suy nghĩ phân lượng của chính mình chứ, con cũng muốn làm lão đại của Giang thành vậy, nhưng sao con lại không làm như hắn?"

Tống Hoài Minh cười ha hả, ông biết Trương Dương là cố ý nói như vậy, ông nói: "Tên nhóc con có cái tâm đó cũng tốt, đáng tiếc là con không có năng lực, trên đời này không có chuyện một bước lên trời, nếu như con thật sự muốn lên làm lão đạo của Giang thành, sợ rằng động tác của con còn lớn hơn cả Ngô Minh nữa"

Trương Dương nói: "Con thấy con người này không có chút ý tứ, Chu Vũ Dương còn chưa đi, mà bên này hắn đã đi thăm viếng tất cả lãnh đạo tỉnh rồi, tính mục đích cũng quá mạnh"

Tống Hoài Minh nói: "Con tiến bộ cũng không ít, có thể nhìn ra được mục đích của người ta"

Trương Dương nói: "Đúng vậy!"

Tống Hoài Minh nói: " Thật ra mục đích của bí thư Tằng tối hôm qua khi an bài bữa tiệc chính là muốn Ngô Minh và phó bí thư Lưu gặp mặt, bọn họ mới là nhân vật chính của tối ngày hôm qua"

Lúc này Trương Dương mới hiểu được tối hôm qua còn có thêm một ý nghĩa này nữa, dù sao thì hắn cũng còn thiếu kinh nghiệm xã hội lắm lắm, cho nên lúc đó không có phát hiện ra. Trương Dương kinh ngạc hỏi: "Còn có chuyện này sao, nhưng mà cái dạng như Ngô Minh, xứng với bí thư Lưu sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.