Chương trước
Chương sau
Trương Dương viết xong dòng chữ này, tất cả mọi người đều giữ im lặng. Chữ thì quả thật viết rất tốt, nhưng mà thằng nhãi này viết những dòng chữ kia rốt cục là có ý gì? Trong lòng Kiều Chấn Lương thầm mắng, thằng nhãi cậu đúng là đồ gây rối mà, ám chỉ lão gia tử của nhà tôi sao?

Trong lòng Kiều Mộng Viện lại nói: Tính đùa dai của Trương Dương lại tái phát rồi.

Kiều lão nhìn dòng chữ kia, lộ ra một nụ cười hiểu ý: "Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi! Hay cho câu tâm có mãnh hổ mà nhẹ ngửi tường vi, trong lòng mỗi người đều có mãnh hổ, cũng đều có tường vi thuộc về riêng mình, chữ này ta rất thích. Chấn Lương, ta lấy cái này!"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Cha, cha thích cứ lấy đi!" Thấy lão gia tử cười đến hài lòng, ông cũng không toát ra bất cứ vẻ hờn giận gì cả.

Trươn đại quan nhân âm thầm cười, khả năng mượn hoa kính phật của bí thư Kiều đã thật sự là được dày công tôi luyện rồi.

Kiều Mộng Viện nhân cơ hội nói: "Cái này là của một thi nhân người Anh phải không? Phiên dịch tiếng Trung ra là Dư Quang Trung, ý cảnh thật sự rất tốt, nhưng mà con không thích"

Kiều lão nói: "Trong lòng mỗi người đều có tồn tại sự quyết đoán của mãnh hổ và sự tinh tế của hoa tường vi, vô luận con là ai, vô luận thân phận của con thế nào, thì cũng không thể quên được sự tồn tại của cái đẹp và quyết đoán, mà mùi hương của hoa tường vi thì thật sự cũng rất tốt" Ông ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ như thật sự muốn ngửi lấy mùi thơm của hoa tường vi vậy.

Trương Dương nói: "Tôi chỉ là tiện tay vẽ xấu mà thôi, làm cho mọi người chê cười"

Kiều lão nói: "Đưa mắt ra nhìn khắp giới thư pháp trong nước, tiện tay vẽ xấu mà có thể đạt được cảnh giới như vậy thì cũng không có gặp nhiều" Ông cho Trương Dương tám chữ đánh giá: "Tuổi trẻ triển vọng, tài trí hơn người!"

Người có thể khiến cho Kiều lão đưa ra đánh giá cũng không thấy nhiều lắm, lúc đầu khi Kiều Mộng Viện mang Hứa Gia Dũng đến gặp ông, thì Kiều lão cũng không hề cho hắn bất cứ chữ đánh giá nào.

Những người khác rời đi rồi, trong phòng sách chỉ còn lại Kiều lão và Kiều Chấn Lương hai cha con mà thôi, Kiều lão nhìn bức tranh chữ thật lâu trên án thư, thấp giọng nói: "Thật không ngờ Trương Dương tuổi còn trẻ như vậy mà thật sự có chút bản lĩnh"

Kiều Chấn Lương nói: "Đứa nhỏ này thiếu rèn luyện, nhưng con người rất chính trực"

Kiều lão nói: "Chính trực mới tốt, con người chỉ cần mất đi sự chính trực của mình thì sẽ mất đi bản tính!"

Kiều Chấn Lương nói: "Con vẫn không hiểu vì sao hắn lại viết những chữ này"

Kiều lão cười ha hả: "Con hiểu, hơn nữa con nghĩ quá nhiều, Trương Dương rất thông minh, trước khi Trương Dương viết những chữ này đã trải qua suy nghĩ cẩn thận, hắn cho ta một ám chỉ, tuổi trẻ thật là tốt, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm. Tuy rằng suy nghĩ của hắn chưa chắc đã chính xác, nhưng mà tuổi trẻ có thể phạm vào sai lầm của quyền lực, bởi vì bọn họ còn có thời gian hiểu được để có thể cải tà quy chính, nhưng mà chúng ta thì đã không còn nhiều thời gian rồi"

Kiều Chấn Lương cười khổ nói: "Cha, cha còn trẻ hơn con nữa mà!"

Kiều lão cười gật đầu nói: "Tuy rằng con còn trẻ, nhưng mà vị trí của con đã không cho phép con phạm vào sai lầm, đến đời của Bằng Cử và Bằng Phi, con ngàn vạn lần không thể quên quản thúc chúng nó, Bằng Cử còn trẻ mà đã mất đi sự chính trực của mình, trở nên khôn khéo ma lanh, ta không thích. Lòng dạ của Bằng Phi thì không được. Trong những đứa nhỏ này, vừa lòng ta nhất chính là Mộng Viện"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Đều biết cha thương cháu gái nhất mà"

Kiều lão nói: "Nó và Hứa Gia Dũng sao rồi?"

Nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân của con gái, Kiều Chấn Lương không khỏi thở dài nói: "Nghe Thì Duy nói hai người đã hoàn toàn chia tay rồi, nhưng mà hình như Mộng Viện đã sinh ra sợ hãi với tình cảm, trước mặt bọn con đã không còn nhắc đến chuyện tình cảm nữa. Con lo rằng chuyện này sẽ tạo thành đả kích quá lớn với nó"

Kiều lão nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, tình cảm của bọn nhỏ những người làm gia trưởng như chúng ta không có quyền hỏi đến, lúc đầu Mộng Viện và Hứa Gia Dũng yêu nhau, hai vợ chồng con kiên quyết phản đối, vì sao ta lại ủng hộ cho Mộng Viện? Bởi vì ta tin tưởng Mộng Viện có đủ bản lĩnh, nó là đứa có lý trí nhất trong những đứa cháu của ta, ta tin tưởng nó có thể xử lý tốt chuyện này"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, lúc đầu chúng con sở dĩ phản đối là bởi vì mục đích mà Hứa Gia Dũng tiếp cận Mộng Viện rất rõ ràng, hắn muốn mượn lực lượng của Kiều gia chúng ta"

Kiều lão thản nhiên cười nói: "Lực lượng của Kiều gia? Kiều gia có lực lượng gì? Con đã là quan viên cấp tỉnh rồi, trong lòng lại còn có quan niệm môn phiệt sao?"

Kiều Chấn Lương thành thật đứng nghe cha dạy dỗ.

Kiều lão nói: "Trong gia đình con đóng vai một người cha, trong chính trị con là người đứng đầu một tỉnh, trường hợp khác nhau phải đóng những vai khác nhau, nhưng lúc nào cũng phải giữ cho ý nghĩ tỉnh táo, nhận thức được vị trí của bản thân"

Kiều Chấn Lương cung kính nói: "Cha, con nhớ kỹ"

Ánh mắt của Kiều lão lại một lần nữa nhìn về những dòng chữ trong tranh của Trương Dương, thấp giọng than: "Tâm hữu mãnh hổ tế khứu sắc vi! Hay là ta hẳn đã đánh mất tâm chăm sóc cho hoa cỏ của ta..."

........................................

Kiều Mộng Viện có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, nói: "Vì sao lại viết những chữ đó?"

Trương Dương cười nói: "Thế nào? Cô nghĩ rằng tôi đang ám chỉ ông nội của cô?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không biết, cho nên mới hỏi anh"

Trương Dương ngoắc ngón tay với cô, Kiều Mộng Viện hướng đầu sát lại gần hắn một chút, thằng nhãi này kề miệng lại gần lổ tai của Kiều Mộng Viện, nói: "Cô là một đóa hoa tường vi, còn trong lòng tôi có mãnh hổ!"

Mặt cười của Kiều Mộng Viện trong khoảnh khắc đã đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Trương Dương, chỉ là trong đó không có bất cứ thành phần tức giận nào.

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Nếu như có người hỏi cô, cô có thể giải thích như vậy cho bọn họ nghe!"

Kiều Mộng Viện không còn biết nói như thế nào, lý do như vậy làm sao mà giải thích cho người khác nghe?

Kiều Mộng Viện nói: "Anh đó, cái miệng chỉ biết nói bậy, không có chuyện gì không dám nghĩ, cũng không có chuyện gì không dám làm"

Trương Dương và Kiều Mộng Viện đã quen nhau lâu, cho nên cũng biết nắm chắc chừng mực của quen nhau, thỉnh thoảng nói đùa thì có thể, nhưng mà không thể quá phận, Kiều Mộng Viện là một người sống bằng lý trí, chỉ cần vượt qua cự ly an toàn thì sẽ kích thích tính cảnh giác của cô.

Trương Dương nói: "Lại nói tiếp lần này tôi cũng không về tay không, Kiều lão cho tôi một bức tranh chữ, tôi dự định lập một bảng hiệu tại công trường sân bay mới, đem những chữ này để lên trên. Nhất định có thể tạo tác dụng xúc tiến cực lớn đối với công tác chiêu thương dẫn tư của chúng tôi"

Kiều Mộng Viện nói: "Thật đúng là có dự tính"

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không phải là suy nghĩ cho bản thân, mà là vì toàn thể dân chúng Giang thành"

Buổi trưa Trương Dương ở lại Kiều gia ăn cơm, cũng đúng như những gì hắn tưởng tượng, lúc người nhà họ Kiều ăn cơm thì bầu không khí rất nặng nề, có gia trưởng Kiều lão ở đây, không ai dám tùy tiện nói cười cả. Trương đại quan nhân ăn cơm trong sự im lặng, có chút không hiểu vì sao Kiều lão lại muốn giữ mình lại ăn bữa cơm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.