Chương trước
Chương sau
Trương đại quan nhân nhìn cặp môi đỏ au của Thì Duy, trong đầu không khỏi nảy ra vài suy nghĩ kỳ quái.

Thì Duy đương nhiên là không đoán được trong đầu thằng nhãi này đang tràn ngập ý niệm xấu xa âm u, thúc giục hắn: "Thay đồ rồi đi ăn cơm nữa"

Trương Dương nói:" Tôi thật sự không đi đâu!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không ăn cơm được à? Để bụng đói sẽ không có chổ tốt với thân thể của anh đâu"

Sở dĩ Trương Dương không muốn đi ăn, thân thể khó chịu là một chuyện, còn có một nguyên nhân khác là, ngồi cùng bàn với Kiều lão và Kiều Chấn Lương sẽ làm cho hắn cảm thấy gó bó, hơn nữa Kiều Bằng Phi cũng có mặt, hắn nhìn thấy Kiều Bằng Phi là trong lòng không được tự nhiên ngay.

Thì Duy nói: "Hay là chúng ta đến bên suối ăn đêm?" Trương Dương lập tức đáp ứng ngay.

Kiều Mộng Viện nói với người nhà một tiếng, Kiều Bằng Cử cũng không thích ở nhà ngồi không, chủ động yêu cầu cùng đi, Kiều Bằng Phi vừa nghe Trương Dương cũng đi, nhất thời bỏ ngay cái ý niệm cùng đi trong đầu, hắn và Trương Dương không hợp nhau, có thể tránh mặt thì tốt nhất nên tránh mặt,

Nước suối cách biệt thự của Kiều Bằng Cử khoảng chừng năm cây số, là một phiên chợ, bởi vì khi du lịch khai phá, chổ này bắt đầu nóng lên, hình thành một chợ du lịch, tụ tập ẩm thực địa phương, hình thành một con đường ăn uống.

Kiều Bằng Cử rất quen thuộc với chổ này, mang bọn họ đi đến một quán cơm có thể là Lão Mụ Mụ, bốn người ngồi trong phòng, Kiều Bằng Cử gọi một con gà chưng, một con ngỗng quay, và một phần thịt heo nướng, Thì Duy nói: "Đừng gọi thịt hết, ăn nhẹ một chút"

Kiều Bằng Cử đưa thực đơn qua cho cô, nói:" Anh gọi mấy món ăn đặc sản ở đây, em muốn ăn gì cứ gọi đi"

Thì Duy cũng gọi món ăn: "Một con gà mái hấp, canh gà có dinh dưỡng, như vậy mới có lợi cho Trương Dương"

Trương Dương cười cười, không ngờ rằng Thì Duy cũng quan tâm đến mình.

Kiều Bằng Cử nói: "Một con gà trống, rồi lại một con gà mái, nguyên liệu nấu ăn của quán này đều là đồ công nghiệp cả"

Thì Duy nói: "Nói là công nghiệp cũng đúng, bởi vì bây giờ ăn mấy thứ này có cái nào thuần khiết thiên nhiên đâu? Không có rau xanh nào không cần thuốc, không có gia cầm nào không cần thức ăn gia súc cả"

Kiều Mộng Viện nói: "Đúng vậy, khoa học kỹ thuật phát triển quá cũng mang đến nhiều mặt trái, dân chúng chỉ nhìn thấy hiệu quả và lợi ích trước mắt, quên đi ảnh hưởng lâu dài, đây là một hiện tượng không tốt của xã hội"

Kiều Bằng Cử nói: "Việc này không đến lượt chúng ta quan tâm, là của cán bộ đảng viên, bây giờ quốc gia đang làm kinh tế, cái mà dân chúng nhìn thấy chính là tiền thật vàng thật, trừ phi là có thể thấy được lợi ích lớn hơn nữa, còn không thì em rất khó kêu bọn họ quay trở về nuôi trồng truyền thống được"

Thì Duy nói: "Hay là chúng ta mở một vườn nuôi trồng đi, đặc biệt cung cấp những nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt, gà vịt heo không cần thức ăn gia súc công nghiệp, rau xanh không có thuốc, lấy sức khỏe làm chính, mọi người thấy thế nào?"

Kiều Bằng Cử cũng gọi thêm một món nữa, không khỏi cười nói: "Có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Em cứ tưởng như là thật vậy"

Thì Duy nói: "Sao lại là tưởng như là thật, dù sao cũng phải có người làm chứ, ít nhất là chúng ta cũng có thể dùng bữa yên tâm"

Kiều Bằng Cử nói: "Vì bản thân dùng bữa yên tâm, mà em đặc biệt làm cả một nông trại, như vậy có phải là quá khoa trương hay không?"

Thì Duy đắc ý gật đầu.

Trương Dương nói:" Nếu như cô thật sự muốn làm, trở về Phong Trạch tôi sẽ xem xét một mảnh đất giúp cô, cô đi đến đó nuôi heo thả dê"

Tiểu thư mở nông trại, Thì Duy không phải là người đầu tiên, Sở Yên Nhiên lúc trước đã nhập cổ phần với cha con Quách Đạt Lương trên núi Thanh Thai làm trại nuôi heo, mục đích của Thì Duy thì xa hơn lớn hơn, cô muốn mở một nông trường, muốn tiến hành nuôi trồng quy mô lớn, trong lúc Thì Duy phác thảo bản vẽ ra, thì rượu và thức ăn đã được mang lên.

Trương Dương không dám uống rượu, gọi một ly trà xanh.

Trương Dương thành thật nói: "Một đấm và một đá của Chung Trường Thắng cũng thật mạnh, tôi đã bị nội thương rồi, có thể là cần vài ngày mới khôi phục lại"

Thì Duy nói: "Vài ngày à? Bệnh của ông ngoại tôi chẳng phải cũng dừng lại sao?" Những lời của cô đã mang theo ý trách móc.

Kiều Mộng Viện liếc nhìn cô một cách trách cứ, cô gái nhỏ này nói chuyện đúng là không biết sử dụng cái đầu, bây giờ nói ra chuyện này chẳng phải là làm cho Trương Dương thấy bọn họ quá thực tế sao.

Cũng may là Trương Dương không chú ý, hắn cười nói: "Ngày mai đi, trạng thái của tôi bây giờ không thích hợp đi châm, tôi muốn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ trị liệu cho Kiều lão, chuyện liên quan đến sức khỏe của Kiều lão, tôi cũng không dám chủ quan, vốn nghĩ rằng có thể lập tức trị bệnh cho Kiều lão, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này?" Thật ra tuy rằng kinh mạch của thằng nhãi này tuy rằng bị chấn động, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc hắn đi châm cứu cho Kiều lão, Trương đại quan nhân cũng không thể để bị đòn oan được, bảo tiêu của Kiều lão ông đánh tôi, tôi phải cho ông chịu tôi một đêm, nếu mà Kiều lão biết được nguyên nhân, nói thế nào cũng mắng người bảo tiêu của mình đến hộc máu thôi.

Lý do của Trương Dương rất là đầy đủ, anh em Kiều gia đều tỏ vẻ thông cảm, Thì Duy căm giận nói: "Đều là do cái tên Chung Trường Thắng kia, chúng ta đùa giỡn với nhau thì liên quan gì đến gã chứ, tự nhiên lại xông lên đánh cho Trương Dương một cái" Nói đến đây thì cô bỗng nhiên nghĩ đến một việc:" Trương Dương, tôi nhớ kỹ anh không phải rất lợi hại sao? Ngay cả đại sư huynh Sử Anh Hào của Bát Quái môn cũng đánh không lại anh, ngày hôm nay bị cái g2i vậy? Võ công của Chung Trường Thắng cũng chỉ ngang ngửa với Sử Anh Hào, theo lý mà nói cũng không mạnh hơn anh bao nhiêu cả"

Trương đại quan nhân chỉ có thể cười khổ, đạo lý bên trong thì hắn không cách nào nói ra được rồi, bây giờ đừng nói là Chung Trường Thắng, ngay cả Kiều Bằng Phi hắn cũng không đánh lại nữa là, hắn thở dài nói: "Gần đây thân thể không được tốt lắm, cọp xuống đồng bằng mà!" Lời tiếp theo thì hắn không có nói, nhưng mà ai cũng có thể hiểu được hết, hắn đang mắng Chung Trường Thắng là chó.

Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, Trương đại quan nhân cũng ý thức được trong khoảng thời gian gần đây mình cần phải cúi thấp một chút, nếu không gặp phải xung đột vũ lực, thì mình chỉ có thể rơi vào thế hạ phong mà thôi.

Mùi vị của quán cơm cũng bình thường, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn hẳn là không tồi, Trương Dương miễn cưỡng ăn một chén cơm, lúc trở về hắn dự định đi bộ, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Kiều Bằng Cử thì không có nhã hứng như vậy, một mình lái xe chạy về trước, Kiều Mộng Viện và Thì Duy thì cùng Trương Dương thả bước đi dạo dọc bờ sông.

Ánh trăng rủ xuống trong bầu trời đêm, mặt sông nổi lên một luồng sáng, gió đêm thổi nhẹ, làm cho tinh thần thoải mái.

Trương Dương nói: "Vịnh Bạch Sa này có thể xem là một chổ nghỉ dưỡng thật tốt"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.