Chương trước
Chương sau
Đôi mắt đẹp của Thì Duy trợn tròn lên: "Anh không phải đang toan tính điều gì chứ?"

Trương Dương nói: "Tôi từ xa xôi chạy đến đây, tình cảm của chúng ta là tình cảm, nhưng mà mấy người cũng không thể bắt tôi làm không công được, cái này... Lát về tìm bí thư Kiều nói một chút, đề bạt tôi lên làm cấp chính xử, con người của tôi có da mặt mỏng lắm, không dám trực tiếp nói với Kiều lão"

Kiều Mộng Viện biết Trương Dương nói giỡn, cũng không xem là thật, ở một bên mỉm cười.

Thì Duy thì tưởng là thật, tức giận chỉ vào mặt của Trương Dương mắng: "Cái đồ tiểu nhân bỉ ổi! Không phải chỉ là nhờ anh xem bệnh thôi sao? Vậy mà còn nói điều kiện nữa chứ, chị họ của tôi đã ra sức giúp anh lúc anh quậy phá Kim Toa, cực khổ rất nhiều, sao anh lại không nói gì hả? Có phải là nên tìm anh nói điều kiện không?"

Kiều Mộng Viện không ngờ Thì Duy lại lôi cả chuyện này ra nói, mặt ngọc không khỏi đỏ lên, nói: "Nha đầu kia, nói bậy bạ gì đó?"

Trương Dương nhìn thoáng qua hướng của Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi cảm kích, tuy rằng hắn cũng không sợ Hải Sắc phu nhân gì đó, nhưng mà chuyện của Kim Toa nếu như không phải là do Kiều Mộng Viện đứng ra, thì nói như vậy cũng không dễ giải quyết đâu, Kiều Mộng Viện đối với mình quả thật không tồi, Trương đại quan nhân lại là một người tri ân báo đáp, nhất là đối với con gái đẹp, chỉ cần người ta có ân với hắn, thì thằng nhãi này liền nghĩ ngay đến việc lấy thân báo đáp, hắn luôn cảm thấy cái quý giá nhất của mình chính là thân thể mình.

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu anh thật sự muốn cái cấp chính xử ấy, trở về tôi sẽ nói với cha tôi một tiếng"

Trương Dương cười ha hả nói: "Nói đùa thôi, các người lại coi là thật, chuyện nhỏ như vậy mà phải đi nhờ bí thư Kiều, chẳng phải là làm trò cười cho người ta sao, nếu như cô thật sự muốn giúp tôi thăng chức, thì trực tiếp kêu ông ấy đề bạt tôi lên làm cán bộ cấp phòng luôn đi, chức nhỏ quá là bất kính đối với bí thư Kiều"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Chuyện này anh không nên tìm cha tôi, anh hẳn là nên đi tìm tỉnh trưởng Tống!"

Thì Duy cũng nói theo: "Đúng vậy, anh đi tìm tỉnh trưởng Tống đi, ông ta không phải là cha vợ tương lai của anh sao?" Trương Dương bị phản bác một câu, làm xấu hổ ho khan hai tiếng: "Tôi thăng quan dựa vào bản lĩnh của mình, tôi không có dựa vào mấy cái quan hệ đó"

Thì Duy nói: "Ngoài miệng thì nói nghe hay lắm, thật ra anh là người thích đi quan hệ nhất, nếu như không có cha vợ tương lai làm tỉnh trưởng, có phó tổng lý là cha nuôi, một người trẻ tuổi như anh có thể được nhắc lên đến cấp phó xử sao?"

Cái miệng của Thì Duy đúng là quá lợi hại.

Trương Dương bị nói làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng lên: "Tôi... nha đầu kia, tôi không có dựa vào người khác như vậy, tôi dựa vào công tác của chính mình..."

"Được rồi! Giữ lại lời nói dối của anh để lừa thiếu nữ vị thành niên đi!"

Trương Dương nói: "Cái miệng của cô càng ngày càng lợi hại, có phải là gần đây bực tức lớn không?"

Thì Duy nói: "Thấy anh là tức lớn!"

Trương Dương nói: "Vậy tôi đây giải tức miễn phí cho cô!"

Thì Duy nghe thấy hắn đùa giỡn mình, liền vung tay lên đánh, Trương đại quan nhân đã sớm có chuẩn bị rồi, liền cười vui vẻ trốn vào trong hoa viên...

Trương đại quan nhân đang lo chạy trốn, thì bỗng nhiên có một người vung tay hung hăng đánh về hướng của hắn, Trương Dương nao nao, công lực của hắn tuy bị tổn hao nghiêm trọng, nhưng mà phản ứng cũng không chậm, thân thể hơi nghiêng, khó khăn tránh thoát một đấm đó, vỗ một chưởng lên tay của đối phương, nếu là bình thường, một chưởng của Trương đại quan nhân có thể vỗ nát đá núi, chỉ là trạng thái thân thể của hắn bây giờ đang trong thời gian kém cỏi nhất. Một chưởng này tuy rằng vỗ trúng tay của đối phương, nhưng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với người ta cả, chỉ nghe thấy đối phương phát ra một tiếng hừ lạnh, bàn tay cứng như sắt quét ngang qua, Trương Dương dùng cả hai tay để đỡ, chỉ cảm thấy lực lượng của đối phương như cuồng phong vũ bão đánh vào cánh tay của mình, làm cho hắn có cảm giác như là châu chấu đá xe, thân thể lảo đảo về phía sau mấy bước, công kích của đối phương uyển chuyển như sóng triều, một cơn rồi lại một cơn, một cước đá lên ngực của Trương Dương, trong lúc khẩn cấp Trương Dương chỉ có thể dùng hai tay để che lại. Lúc này thì Trương đại quan nhân đã chịu không nổi, bị một cước toàn lực của đối phương đá bay ngược ra ngoài, bay xa gần năm mét, ngã chổng vó xuống bụi hoa hồng gai, vô số gai nhỏ đâm vào cơ thể của Trương Dương, cái này chỉ là bị thương ngoài da thôi, còn một cước mang lực lượng cường đại của đối phương, đã làm cho ngực của Trương Dương khó chịu, không kịp thở ra hơi luôn, phụt! Phun ra một ngụm máu tươi.

Xa xa truyền đến tiếng kinh hô của Kiều Mộng Viện và Thì Duy: "Dừng tay!"

Hai người vội vã chạy đến, người đàn ông trung niên đang định lao về hướng của Trương Dương mà ra tay liền thu chiêu lại, người này là cảnh vệ bên cạnh Kiều Lão, Chung Trường Thắng, gã ta mới từ bên ngoài trở về, nên không biết Trương Dương là khách của nhà này.

Kiều Mộng Viện thấy Trương Dương bị đánh đổ máu, không khỏi tái mặt lại, thất thanh kêu lên: "Anh chảy máu rồi!"

Lúc này Kiều Bằng Phi từ trong con đường nhỏ đi ra, chính là hắn đã xúi giục Chung Trường Thắng đột nhiên ra tay với Trương Dương, nhưng mà Kiều Bằng Phi thật không ngờ Trương Dương lại không thể chịu nổi một đòn, bị một đấm một đá của Chung Trường Thắng mà biến thành bộ dạng này, nếu sớm biết như vậy, hắn đã tự mình ra tay rồi.

Từ lúc sống lại đến giờ Trương Dương vẫn chưa bị người nào đánh thảm như vậy, mà còn ngay trước mặt hai vị mỹ nữ, hình tượng anh hùng đã hoàn toàn sụp đổ, trong lòng thằng nhãi này rất là phiền muộn, mẹ kiếp, Kiều Bằng Phi ơi Kiều Bằng Phi, nhất định là do thằng cháu trai này gây ra, vừa nhìn thấy Kiều Bằng Phi thì hắn liền hiểu rõ, tuy trong lòng Trương đại quan nhân hiểu rõ, nhưng mà ngoài miệng thì có thể nói được gì? Bây giờ kỹ không bằng người, không chơi lại người ta, chỉ có thể nuốt giận thôi.

Ánh mắt mà Chung Trường Thắng nhìn Trương Dương mang theo vài phần miệt thị, Kiều Bằng Phi nói rằng hắn ta rất là lợi hại, chỉ là bây giờ xem ra không phải như vậy, gã vươn bàn tay ra với Trương Dương: "Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng cậu gây uy hiếp cho hai vị tiểu thư, cho nên mới tùy tiện ra tay"

Trong lòng Trương Dương chửi: Cái đệch mợ nhà mày!!! Hắn bị trúng một đấm một đá của Chung Trường Thắng làm cho bị thương không nhẹ, nắm lấy tay của Chung Trường Thẳng đứng lên, chưa kịp nói gì đã phun ra thêm một ngụm máu.

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Thì Duy cũng sợ hãi nói: "Chảy máu rồi, không tốt! Chúng ta mau đưa hắn đến bệnh viện đi!"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi..."

Kiều Bằng Phi thì làm ra vẻ, nói: "Đến bệnh viện kiểm tra đi, Chung đại ca ra tay không phải chuyện đùa đâu, nếu như thật sự tạo thành nội thương, thì sẽ gây ra thêm phiền phức!"

Trương Dương phải nói là chán ghét cái kiểu giả mù sa mưa của thằng nhãi này đến cực điểm, lạnh lùng nói: "Chút quyền cước ấy tôi vẫn có thể chịu được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.