Chương trước
Chương sau
Đáng thương cho lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vẫn chưa biết mình đã bị Trương Dương bán đứng một cách sạch sẽ, lúc An Ngữ Thần cùng Trương Dương rời khỏi hang đá, ánh mắt ngượng ngùng nhìn thẳng ông, lão đạo sĩ còn tưởng rằng vì chuyện Trương Dương chữa thương cho, nên nha đầu này mới có chút xấu hổ.

Rời khỏi Tử Hà quan, An Ngữ Thần mới thở phào một hơi, ném đồ phổ ấy cho Trương Dương: "Anh giữ đi, tôi không có hứng thú với thứ này"

Trương Dương cười nói: "Đây là di vật lịch sử đó, ít nhất cũng có mấy ngàn năm tuổi, long hổ báo thì không ngạc nhiên, nhưng mà long hổ báo cổ đại thì rất trân quý"

An Ngữ Thần nói: "Tôi mới không thèm"

Trương Dương thấy cô không muốn, đành phải giữ lấy cái đồ phổ này, trong lòng lại suy nghĩ động cơ của lão đạo sĩ khi kêu mình giao cái đồ phổ này cho An Ngữ Thần, Lý Tín Nghĩa nói với hắn cả nửa ngày về Tiên Thiên công, Trương Dương cũng nghe ra một ít đạo lý, chỉ là đến cuối cùng có tác dụng hay không, còn cần hắn cẩn thận nghiên cứu, nhưng mà cái thứ này cũng nghiên cứu không ra manh mối, bởi vì rốt cục là phải tìm ai để thực tiễn?

An Ngữ Thần xưa nay rộng lượng bởi vì lần chữa thương này mà đã trở nên xấu hổ rất nhiều, dù sao thì thân thể của cô cũng đã để cho Trương Dương nhìn thấy một lần.

Trương Dương thì rất bình thản ung dung, nhưng mà thể lực của hắn rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều, đi được nửa sườn núi thì mệt không tả nổi, đặt mông ngồi xuống một tảng đá ven đường, thở hổn hển nói: "Không được, đi không nổi nữa!"

An Ngữ Thần nhìn biểu tình mệt mỏi của Trương Dương, trong lòng cảm động không gì sánh được, nếu như không phải vì chữa thương cho mình, Trương Dương sẽ không bị hao tổn công lực lớn như vậy, suy yếu thành cái dạng này. Cô rút khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Trương Dương, mở một chai nước khoáng đưa đến tay của Trương Dương: "Uống nước đi, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi!"

Trương Dương uống nước, cười nói: "Đồ đệ ngoan, thật hiếu thuận!"

An Ngữ Thần trừng mắt nhìn hắn, nói: "Anh bớt cậy già lên mặt với tôi đi! Cái chức sư phụ này tôi đã sớm không muốn nhận rồi!"

Trương Dương thở hổn hển một hơi, nói: "Không nhận tôi là sư phụ, vậy cô muốn nhận tôi là gì?"

An Ngữ Thần cắn cắn môi anh đào, không biết trả lời câu hỏi này của hắn như thế nào, mất nửa ngày sau mới lên tiếng nói: "Hay là tôi gọi anh là sư ca đi"

Trương đại quan nhân nói: "Vì sao chứ? Bối phận không thể nói sửa là sửa? Thế sao không thấy cô sửa thành gọi anh yêu luôn đi?"

An Ngữ Thần tức giận đến đỏ cả mặt cười, nói: "Cho anh một chút ánh sáng anh liền rực rỡ lên, tôi không phải là thấy tuổi tác của hai chúng ta kém nhau không lớn, gọi sư phụ thì không phải là làm cho anh già hơn sao?" Cô gái nhỏ này đúng là biết cưỡng từ đoạt lý ghê.

Trương Dương cười nói: "Tôi không sợ, đàn ông càng già càng có mùi vị..." Còn chưa nói xong, thì đã bị ho khan kịch liệt đến nỗi nước mắt cũng tràn ra.

An Ngữ Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn.

Trương Dương lấy lại nhịp thở, nói: "Nha đầu, chờ ngày tôi già rồi, cô còn có thể hiếu kính tôi như vậy không?"

An Ngữ Thần nói: "Chỉ sợ là tôi không thấy được lúc anh già" Trong lời nói có rất nhiều cảm xúc, cô biết sinh mạng của mình có hạn, lần này Trương Dương đã mạo hiểm cực lớn vượt qua nguy hiểm để cứu mình, cô thấy rõ ràng trong mắt, Trương Dương hầu như là đem cả sinh mạng của hắn ra để thử, An Ngữ Thần lặng lẽ hạ quyết tâm, không để cho Trương Dương mạo hiểm vì mình một lần nữa.

Hai người cứ đi một chút rồi lại dừng, lúc đi đến chân núi đã là hoàng hôn rồi, Trương Dương tuy rằng ngoài miệng vẫn có thể nói giỡn cười đùa, nhưng mà bước chân mệt mỏi, rõ ràng là không còn chút sức lực, An Ngữ Thần cũng mới vừa khỏe bệnh lại một chút, hai người cùng lên xe tải của Trương Dương, vốn muốn quay về Giang thành, nhưng mà Trương Dương lại mệt mỏi nói: "Tối nay đến nhà tôi đi, cũng mấy hôm rồi tôi không gặp mẹ tôi"

Nhắc đến mẹ của Trương Dương, An Ngữ Thần không khỏi có chút chột dạ, ấn tượng đầu tiên mà cô cho bà ta quả thật quá kém, cô nhỏ giọng nói: "Hay là, chúng ta trở về luôn đi!"

Trương Dương cười nói: "Cô có vẻ sợ gặp mẹ tôi nhĩ, cô sợ cái gì? Cô là đồ đệ của tôi chứ đâu phải là vợ tôi đâu?"

An Ngữ Thần nói: "Lúc đầu cũng là do anh làm hại, trong lòng bà chỉ sợ là đã coi tôi như là tiểu thái muội rồi!" (- gái giang hồ)

Trương Dương cười lắc đầu nói: "Không có chuyện đó đâu, mẹ của tôi rất lương thiện, mẹ sẽ không để ý mấy chuyện này đâu!" Trương Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói là tối nay sẽ về nhà.

An Ngữ Thần thấy Trương Dương đã nói vậy, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, cô cũng chủ động giành trách nhiệm lái xe.

Thân thể của Từ Lập Hoa đã hoàn toàn khôi phục, nghe nói con trai trở về, vội vàng đi chuẩn bị cơm nước, Triệu Thiết Sinh và hai đứa con đều trở về, căn nhà to như vậy chỉ còn lại một mình Từ Lập Hoa ở.

Lúc Trương Dương và An Ngữ Thần đi vào sân, đã nghe thấy mùi thơm của canh gà, Trương Dương ngửi mà chảy cả nước miếng ra: "Mẹ! Nấu canh gà à!"

Từ Lập Hoa từ trong phòng bếp đi ra, thấy An Ngữ Thần, lập tức đứng hình trong vòng một giây, nhưng sau đó vẫn mỉm cười đi đến: "An tiểu thư đến!"

An Ngữ Thần điềm nhiên nói: "Chào bác gái!"

Trương đại quan nhân nhíu nhíu mày: "Này nha đầu kia, lại loạn thân phận à? Tôi là sư phụ của cô, cô gặp mẹ của tôi thì phải gọi là bà bà đấy!"

Từ Lập Hoa cười nói: "Thằng nhóc con chỉ biết nói bậy, làm gì có sư phụ nào trẻ tuổi như vậy chứ? An tiểu thư đừng để ý đến nó, thằng nhóc này chỉ thích nói bậy thôi"

An Ngữ Thần cười nói: "Bác gái, con quen rồi, hắn bình thường cũng luôn ăn hiếp con!" Tốc độ nhập vai của cô phải nói là thật sự rất nhanh.

Thân thể của Trương Dương đang suy yếu, sợ bị mẹ nhìn ra cái gì đó, cho nên hắn đi ra ngoài ghế đá dưới gốc cây hòe mà ngồi.

An Ngữ Thần thì ân cần đến phòng bếp hỗ trợ, cô đang cố gắng làm thay đổi ấn tượng trước kia của mình với Từ Lập Hoa.

Từ Lập Hoa nói: "An tiểu thư, cô đừng làm, ra ngoài sân nói chuyện với tam nhi đi, tôi chuẩn bị xong hết rồi"

An Ngữ Thần nói: "Bác gái, canh gà của bác nấu thật là thơm, dạy cho con học một chút đi"

Từ Lập Hoa cười nói: "Cô là thiên kim tiểu thư, loại chuyện này còn cần cô tự mình làm sao?"

An Ngữ Thần nói: "Đều nói con gái đi ra khỏi phòng lớn là xuống phòng bếp, con cũng cảm thấy hứng thú với nấu nướng!"

Từ Lập Hoa rõ ràng cũng cảm nhận được An Ngữ Thần đã thay đổi rất nhiều.

Có lẽ là do tổn hao quá độ, cho nên tối hôm nay Trương Dương ăn rất nhiều cơm, ăn đến hai tô cơm lớn, vừa ăn vừa uống, ngay cả An Ngữ Thần cũng phải xuống giúp nấu một tay, cái này khiến cho Từ Lập Hoa có chút ngượng ngùng, trong ấn tượng của bà thì An Ngữ Thần là một thiên kim tiểu thư đến từ HongKong, tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt vẫn còn mới mẻ, chỉ là đứa con gái này bây giờ giống như thay đổi thành một người khác vậy, Từ Lập Hoa dù sao cũng là người từng trải, bà biết một đứa con gái mà có thay đổi lớn như vậy, thường thường chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.