Rời núi Thanh Đài nhiều ngày, Trần Sùng Sơn vô cùng nhớ nhung mỗi một cành cây ngọn cỏ của nơi đây, khi ông ta nhìn thấy tất cả những gì quen thuộc của núi Thanh Đài, hai mắt không khỏi có chút ươn ướt, ở dưới núi Thanh Vân chào tạm biệt Tô Tiểu Hồng.
Trần Sùng Sơn đeo túi du lịch bước lên núi Thanh Vân, Đỗ Thiên Dã đi bên cạnh ông ta, thấy trán cha đã đẫm mồ hôi, gã quan tâm nói: "Cha, cha để con cầm cho!" Tuy Trần Sùng Sơn không cho hắn xưng hô như vậy, nhưng khi chỉ có hai người với nhau, Đỗ Thiên Dã vẫn kiên trì gọi như thế này.
Trần Sùng Sơn do dự một lát, cuối cùng cũng giao túi du lịch cho gã, dặn dò: "Cẩn thận nhé con!"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Bên trong là gì vậy?"
Trần Sùng Sơn mấp máy môi, nói khẽ: "Tro cốt của mẹ con đấy!"
Tay Đỗ Thiên Dã run run, sau đó cẩn thận ôm túi du lịch vào lòng, một loàn tư vị phức tạp trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng, gã giống như là thấy một đôi mắt từ hòa đang nhìn mình, ánh mắt đó thuộc về mẹ gã.
Trần Sùng Sơn vỗ vỗ vay con trai, nói: "Đi nào! lát nữa cha sẽ từ từ nói cho con nghe!"
hai cha con chậm rãi đi lên núi Thanh Đài.
Đứng trên đỉnh núi, Trần Sùng Sơn nói: "Đời này cha sẽ không bao giờ rởi khỏi dải núi non này nữa..."
Đỗ Thiên Dã lặng lẽ nhìn cha, gã đột nhiên minh bạch, sinh mệnh và tình cảm của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058379/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.