Chương trước
Chương sau
Từ biểu hiện của Trần Gia Niên đã nhìn ra y và Đổng Hân Vũ có quan hệ không tồi. Ở trước mặt nhiều người như vậy, y đã đề xuất rồi, Trương Dương cũng vẫn phải nể mặt y. Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Được, thì cứ làm vậy đi, có điều phải là sản phẩm hợp cách, đáng giá, ngàn vạn lần đừng có cho hàng nhái vào đó."

Đổng Hân Vũ cười nói: "Nhà máy da thuộc của chúng tôi không có hàng nhái!" Cô ta đối với sản phẩm của nhà máy mình biểu hiện ra sự tự tin cực lớn.

Trương Dương thầm nghĩ câu này của cô hơi quá rồi. Hắn và Trần Gia Niên dưới sự đi cùng của chủ nhiệm phòng chiêu thương Lý Trung tiếp tục tiến về phía trước, đi tới hiện trường diễn tập, Trương Dương đầu tiên là nhìn thấy Hà Hâm Nhan đang múa ở bên trên sân khấu, cô bé này mặc quần xanh, giống như là một tinh linh màu xanh ở trên sân khấu cao năm mét múa may theo tiếng nhạc, dáng nhảy uyển chuyển, sức cảm nhiễm rất cao.

Hải Lan đi tới, cô ta cũng đổi sang áo quảng cáo của hội hội kinh mậu mùa hè, mặc quần bò ngắn, một đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, tóc ngắn phất phơ trong gió đêm, trông tràn đầy sức sống.

Trương Dương cười nói: "Phát thanh viên Hải, tình huống diễn tập thế nào rồi?"

Hải Lan cười nói: "Không có vấn đề gì, chỉ cần làm quen với sân khấu thôi, đại đạo diễn Vương Chuẩn rất có trình độ, phía chúng tôi không tồn tại bất kỳ vấn đề gì."

Trương Dương giới thiệu Trần Gia Niên với Hải Lan, Trần Gia Niên mỉm cười, nói: "Cảm hơn sự ủng hộ của phát thanh viên Hai với nhân dân quê nhà." Lĩnh đạo nói chuyện thì đương nhiên phải mang theo chút giọng quan rồi.

Bên kia Vương Chuẩn tuyên bố diễn tập tối nay kết thúc, các diễn viên nhao nhao tới bên sân uống nước nghỉ ngơi.

Vương Chuẩn cũng là người đổ nhiều mồ hôi nhất, y cầm khăn tay lên vừa lau mồ hôi vừa bước về phía Trương Dương, Trương Dương ném cho y một bình nước khoáng lạnh. Vương Chuẩn mở nắp ra uống một ngụm, nói: "Nóng chết đi được!" Nhiệt độ hôm nay đã đạt tới 35°, Trần Gia Niên an ủi: "Đạo diễn Vương khổ cực rồi!"

Vương Chuẩn nói: "Đành chịu thôi, ai bảo tôi quen với thị trưởng Trương chứ!" Câu này đầy ý bất lực, bị thằng ôn này trói lên thuyền tặc, muốn xuống cũng khó.

Trương Dương biết trong lòng y rất oán trách, cười ha ha một tiếng, cầm một bình nước khoáng bước về phía Hà Hâm Nhan.

Hà Hâm Nhan vừa từ trên sân khấu đi xuống không nhận bình nước khoáng trong tay hắn, nói nhỏ: "Em không được uống nước lạnh!"

Trương Dương nói: "Không lạnh đâu, ấm mà!"

Hà Hâm Nhan nhận lấy, quả nhiên nước rất ấm, chính là Trương Dương lợi dụng nội lực làm tăng nhiệt độ của nước khoáng, sự quan tâm săn sóc của Trương đại quan nhân khiến Hà Hâm Nhan cảm thấy ấm áp.

Vương Chuẩn đã tuyên bố diễn tập tối nay kết thúc, y đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Chiều ngày mai các diễn viên nổi tiếng sẽ lần lượt tới, tôi muốn bọn buổi tối làm quen với sân khấu, cho dù đám người này có kinh nghiệm sa trường, nhưng cũng vẫn phải làm quen với sân khấu."

Trương Dương gật đầu: "Ngày mai tôi an bài chuyện này!"

Vương Chuẩn lại nói: "Diễn viên phía Hương Cảng tôi có thể đối phó, còn diễn viên nội địa thì cần anh lo." Vương Chuẩn biết những diễn viên đó đều khó hầu hạ, cho nên nên đặc biệt chuẩn bị trước.

Trương Dương cười nói: "Không có vấn đề gì!"

Vương Chuẩn nói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm!"

Trương Dương nói: "Vậy chúng ta đi ăn thôi!" Hắn vốn muốn mời Trần Gia Niên cùng đi, nhưng Trần Gia Niên từ chối. Thế là Trương Dương dẫn Vương Chuẩn, Hải Lan và Hà Hâm Nhan ba người lái xe pickup về khách sạn Bạch Lộ.

...

Lúc đi qua quầy thịt nướng của Phùng Thiên Du, Trương Dương không nhịn được liếc một cái, phát hiện quầy thịt nướng hôm nay lại mở. Nhưng không ngờ Hải Lan và Hà Hâm Nhan nhìn thấy thịt nướng lại đều đòi ăn, thế là Trương đại quan nhân lại dừng xe lại, dẫn bọn họ tới quầy thịt nướng của Phùng gia.

Phung Thiên Du bởi vì bị gãy tay chưa khỏi nên ngồi ở một bên tiếp, người nướng thịt là chị em Phùng Lộ và Phùng Nguyệt, hai người đang làm, sinh ý hôm nay không được tốt lắm, chỉ có hai bàn có người ăn.

Thấy thị trưởng Trương dẫn người tới, Phùng Lộ vội vàng ra đón, vui vẻ nói: "Thị trưởng Trương, ngài tới đấy à!"

Trương Dương chớp chớp mắt với cô ta, nói: "Gọi tôi là anh Trương!"

Phùng Lộ mặt đỏ lên, dù thế nào cũng không thể gọi là anh Trương được, Hà Hâm Nhan cười nói: "Anh đừng có mà cố lôi kéo làm quen với tiểu cô nương nhà người ta!" Cô ta vừa nói vậy, mặt Phùng Lộ càng đỏ hơn.

Vương Chuẩn giống như là phát hiện ra đại lục mới vậy, bước lên nói: "Tiểu thư, xin hỏi quý tính của cô, có thể nói chuyện với cô một lát không?"

Hải Lan mỉm cười đẩy Vương Chuẩn sang một bên: "Được rồi, ông đừng có mà dọa người ta!" Cô ta giải thích với Phùng Lộ: "Em đừng sợ, ông ấy là đạo diễn điện ảnh, cứ thấy cô nương xinh đẹp là muốn lôi kéo làm diễn viên."

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Trương Dương bảo Phùng Lộ mang hai cân thịt, lại chọn một ít đồ nướng đặc sắc, kêu thêm một thùng bia, nếu như là bình thường thi Hà Hâm Nhan khẳng định sẽ uống cùng hắn, nhưng hôm nay sinh lý không được ổn, chỉ đành nhìn thôi.

Mắt Vương Chuẩn cứ liếc đi liếc lại trên người Phùng Lộ, bản sắc tinh tham (săn ngôi sao) của thằng cha này lại phát tác rồi, hình dáng của Phùng Lộ cũng không tồi.

Lúc Phùng Nguyệt mang thức ăn tới, không nhìn được nhìn Hà Hâm Nhan thêm mấy cái, cuối cũng lên tiếng hỏi: "Xin hỏi quảng cáo Thủy Chi Bạn là chị đóng phải không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hà Hâm Nhan, Phùng Nguyệt kích động vạn phần, vội vàng đi tìm sổ tay của mình, tới xin chữ ký của Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan cười nói: "Chị có phải là minh tinh gì đâu!"

Phùng Nguyệt nói: "Phải mà, em thích chị lắm, chị thật sự là còn xinh hơn trên quảng cáo nữa!" Cô ta lại nói với Hải Lan: "Em thấy chị này cũng rất quen!"

Hà Hâm Nhan nói: "Chị ấy mới là minh tinh, trước đây là người chủ trì của Giang Thành bọn em đó!"

Phùng Nguyệt đang vào tuổi hâm mộ các ngôi sao, nhận ra Hải Lan, kích động đến nỗi hét lên, từ sau khi Trương Dương đến, Phùng Thiên Du chỉ cười, một mực không tiện đi tới, Trương Dương giúp y quá nhiều, tới sau cùng, y và Mạnh Tông Quý hòa giải với nhau, thủy chung cảm thấy thiếu nợ Trương Dương, thấy con gái mình có chút hưng phấn quá độ mới trách Phùng Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, đừng có làm phiền khách ăn cơm!"

Hải Lan cười ôn nhu, nói: "Không sao, cô bé dễ thương quá, tôi rất thích nó!"

Trương Dương thấy Phùng Thiên Du luôn né tránh ánh mắt của mình, biết rằng trong lòng y đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Thầy giáo Phùng, cùng uống vài chén đi!"

Phùng Thiên Du lắc đầu: "Không làm phiền các vị nói chuyện!" Y trong lòng xấu hổ, không dám đối diện với Trương Dương, có điều Trương Dương cũng không để chuyện đó trong lòng, căn bản không nhắc tới chuyện quá khứ.

Phùng Nguyệt có được chữ ký của Hải Lan và Hà Hâm Nhan, vui vẻ vạn phần nói: "Cám ơn, cám ơn!"

Hà Hâm Nhan cũng rất thích cô bé ngây thơ này, cô ta lấy ra hai tấm vé xem diễn khai mạc đưa cho Phùng Nguyệt, nói: "Ngày kia có diễn xuất, em và chị em cùng tới xem nhé.”

Gia giáo của Phùng Nguyệt rất tốt, được cha gật đầu mới dám nhận hai tấm vé.

Vương Chuẩn khen đồ nướng luôn miệng: "Thị rất ngon, vị đạo rất tuyệt!"

Trương Dương nhắc nhở: "Ông ăn ít thôi, bụng sắp như bà chửa rồi đó!"

Vương Chuẩn cười ha ha, nói: "Có sao đâu nào!" Y nhìn Phùng Lộ đang bận rộn làm việc ở phía bên kia, nói: "Tiểu cô nương đó không tồi, rất trong sáng, nếu như đồng ý, tôi có thể giúp cô ta thành sao."

Trương Dương nói: "Người ta là học sinh giỏi nhất Phong Trạch nhất trung, sắp thi đại học rồi, khẳng định là sẽ được vào trường danh giá, ông nếu thật sự có ý này thì đợi người ta thi xong đã, đừng có làm ảnh hưởng tới nghiệp học của người ta."

Vương Chuẩn gật đầu lia lịa.

Hải Lan nói: "Trương Dương, chủ đề của các anh lần này rốt cuộc là chiêu thương hay là chẩn tai?" Hải Lan sở dĩ hỏi vậy là bởi vì khái niệm vẫn còn rất mơ hồ.

Vương Chuẩn cười nói: "Tôi biết, anh ta là mượn danh nghĩa chiêu thương để lừa mọi người! Sau đó thì xin quyên góp, tôi nghĩ mọi người đều tới rồi, chẳng ai lại không biết ngượng mà không chịu bỏ chút tiền ra!"

Trương Dương nói: "Tôi nói này đạo diễn Vương, cảnh giới của ông kém quá đấy, xin quyên góp là một phương diện thôi chứ không phải là chủ đề, tiền quyên góp là tự giác tự nguyện, ông không muốn bỏ thì tôi không thế nào thò vào ví ông mà móc tiền được, có phải không nào?"

Vương Chuẩn nói: "Tôi đã từng thấy ảnh tình hình hạn hán của Phong Trạch rồi, quả thật là rất nghiêm trọng!"

Trương Dương nói: "Nếu không nghiêm trọng thì ai đi phí sức để làm cái này?"

Hà Hâm Nhan cười nói: "Sau chuyện lần này, anh có phải là lại thăng quan không?"

Trương Dương nói: "Cô bé à, đây là quan trường, em tưởng là trò trẻ con, nói thăng quan là thăng quan à, anh lăn lộn lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ là một phó ban, muốn tiến lên trên thì mỗi bước một khó!"

Hà Hâm Nhan nói: "Em chẳng hiểu nổi anh, anh vì sao cứ phải lăn lộn trong quan trường, làm sinh ý không phỉa là rất tốt ư? Tự do tự tại, vô câu vô thúc!"

Trương Dương cười nói: "Em tưởng là người làm ăn tự do tự tại, vô câu vô thúc à? Trong đất nước này của chúng ta, làm ăn có tốt hơn nữa cũng chẳng bằng được quan."

Vương Chuẩn thở dài: "Tôi đã tới nhiều nơi trên thế giới, nói tới văn hóa làm quan, quốc nội là nơi phức tạp nhất!"

Hải Lan nói: "Quyền lợi tuyệt đối mang tới hủ hóa tuyệt đối, thiếu một cơ chế tài giám sát hữu hiệu là căn bản khiến vấn đề của quan viên nảy sinh không ngừng."

Trương Dương nói: "Các người cũng đừng chỉ nhìn vào tệ đoan, kỳ thực quan tốt giống như tôi chiếm đại đa số đó."

Mấy người đều cười: "Mèo khen mèo dài đuôi!"

Trương Dương nói: "Tôi phát hiện trên thế giới dễ nhất là làm quan mà khó nhất cũng là làm quan, vô vị nhất là làm quan mà thú vị nhất cũng vẫn là làm quan, tôi muốn làm ra phong thái của mình!"

Vương Chuẩn nói: "Cái khác thì tôi không dám nói, nhưng dạng quan viên như anh, có thể nói là bò cạp ỉa..."

"Tởm lởm!" Hải Lan và Hà Hâm Nhan đồng thời mắng.

Vương Chuẩn mỉm cười nói: "Một cục phân!"

Trương Dương mắng: "Nói linh tinh!"

..

Buổi tối rất tĩnh mịch, Hải Lan và Hà Hâm Nhan ở trong phòng nói chuyện một lát, đều có chút mệt mỏi, Hà Hâm Nhan đã ngủ rồi, Hải Lan đứng dậy đi tới trước cửa sổ, rèm cửa sổ phất phơ, một bóng đen xuất hiện trước mặt cô ta, Hải Lan sợ hãi định hét lên thì miệng bị bịt lại, Trương Dương cợt nhả xuất hiện ở trước mặt cô ta, thằng ôn này không ngờ lại lợi dụng thuật Bích hổ du tường men theo tường của khách sạn mà bò lên.

Con ngươi của Hải Lan đảo mấy vòng, tỏ ý bảo với Trương Dương là Hà Hâm Nhan vẫn còn ở trong phòng, Trương Dương mỉm cười điểm hờ một cái, điểm trúng huyệt ngủ của Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan vốn đã mệt rồi, lúc này ngủ càng sâu.

Trương Dương lúc này mới bỏ tay trên miệng Hải Lan ra, thủ chưởng vừa ly khai, môi lập tức rướn lên, dán vào môi Hải Lan dâng tặng một nụ hôi nóng bỏng, tim Hải Lan đập thình thịch, tay quàng lên cổ hắn, ôm hôn một hồi lâu mới thả ra, ôn nhu nói: "Xem ra anh đã quen với chuyện trộm hương cướp ngọc rồi."

Trương đại quan nhân cười hắc hắc, nói: "Biết sao được, làm nhiều thì quen mà!"

Hải Lan tức đến nỗi rướn lên cắn vào môi hắn một cái, nhưng rất nhẹ, không nỡ dùng sức.

Tay của Trương Dương đã bắt đầu không thật thà chu du trên ngươi cô ta.

Hải Lan gắt: "Hâm Nhan còn ở đây..."

Trương Dương hôn lên rái tai của cô ta, nói: "Cô ấy ngủ rồi!"

Hải Lan giãy dụa: "Không được, anh đừng có làm bậy... ha..."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tới phòng anh di!"

"Nửa đêm nửa hôm, anh không sợ bi người ta nhìn thấy rồi gièm pha à?"

Trương Dương ôm Hải Lan lên, Hải Lan sợ đến nỗi hét khẽ một tiếng, Trương Dương nói: "Có nhớ lúc còn Xuân Dương, có nhớ tháp nhạn đỏ không?"

Nhớ tới cảnh Trương Dương mang mình đằng không bay lên đỉnh tháp Nhạn Đỏ, tim Hải Lan lại nóng lên, ôm chặt lấy Trương Dương, Trương Dương nói khẽ: "Anh ôm em bay!"

Cùng là bay lên, nhưng mục đích lại khác nhau, lần trước là tới tháp Nhạn Đỏ, còn lần này thì là vào trong phòng Trương Dương.

Ánh trăng như nước, Trương đại quan nhân ôm Hải Lan, giống như tinh linh đêm bay lượt qua tường ngoài khách sạn, về trong phòng mình. Thân hình của Hải Lan giống như là dây thường xuân quấn chặt lên người hắn.

Bọn họ gần nhau như vậy, có thể nghe rõ tiếng tim đập và tiếng thở của đối phương, Trương Dương hôn nhẹ lên môi Hải Lan, nói khẽ: "Cám ơn vì em đã tới!"

"Giữa chúng ta còn phải cần nói hai chữ cám ơn nữa ư?"

Trương Dương cười cười, Hải Lan cảm giác quần của mình theo động tác của hắn lặng lẽ tụt xuống.

Thân hình trắng như tuyết, kinh tâm động phách của Hải Lan giống như hoa tươi nở rộ trước mặt Trương Dương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Hải Lan, không chút do dự lao lên.

Tứ chi của Hải Lan đột nhiên co lại, quấn chặt lên người Trương Dương.

Trương Dương phát ra một tiếng gầm khẽ vì sung sướng, đột niên nói: "Tình hình hạn hán của Phong Trạch khẳng định sẽ được hóa giải!"

Hải Lan có chút không hiểu, không biết hắn vì sao lại đột nhiên nói ra câu này, đôi mắt như si như mê có chút mê hoặc nhìn hắn.

Trương đại quan nhân cười xấu: "Em tới rồi, khẳng định không thiếu nước!"

"Xấu xa..." Bóng đêm theo tiếng rên rỉ của Hải Lan, biến thành càng lúc càng ám muội, vị đạo ám uội rất đậm, đậm tới mức không thể tan đi được.

Sáng sớm khi Hải Lan tỉnh lại, Hải Lan sớm đã về phòng, mặt mũi hồng hào, giống như đóa hải đường sau cơn mưa. Hà Hâm Nhan cười nói: "Chị Hải Lan, mặt chị đỏ thế!"

Hải Lan có chút kinh hoàng, nói: "Có à?" Vô thức đưa tay lên sờ sờ má mình, vẫn còn nóng rực, trong đầu hồi tưởng lại cảnh quấn quít với Trương Dương đêm qua, khóe miệng không khỏi nổi lên nụ cười hạnh phúc.

Hà Hâm Nhan từ trên vẻ mặt của cô ta tựa hồ như nhìn ra được chút manh mối, nói nhỏ: "Tôi quá có phải là có người tới phòng chúng ta không?"

"Không có!"

"Thật sự không có chứ?"

"Thật sự là không mà!"

...

Ngày mai là ngày chính thức khai mạc hội thương mậu Phong Trạch, khách khứa từ các nơi đã lục tục kéo đến, Trương Dương sai chủ nhiệm văn phòng chính phủ Trương Đăng cao tới sân bay Giang Thành phụ trách tiếp đãi. Chủ nhiệm phòng chiêu thương Lý Trung thì an bài tiếp đãi phía Phong Trạch, còn hắn thì phụ trách trù tính chung.

Một đám diễn viên có tiếng từ Bắc Kinh tới vào sáng ngày 17 cũng đến đủ, những người này đều là thông qua quan hệ của La Tuệ Ninh để mời tới, minh tinh nổi nhất trong đó phải kể đến ca sĩ Mao Văn Anh, Trương Dương giao nhiệm vụ tiếp đãi Mao Văn Anh cho Chương Duệ Dung, cô bé này nhìn quen cảnh đời rồi, bối cảnh cũng không tầm thường, tiếp đãi Mao Văn Anh chắc là không có vấn đề gì.

Hai đại minh tinh phía Hương Cảng và Lưu Đức Chính và Tích Nhượng Lâm cũng tới cùng lúc, Vương Chuẩn tự mình sân bay đón hai người bọn họ. Trương Dương cũng tính là là bạn của hai người đó, trước đây cũng từng có quan hệ. Con người của Lưu Đức Chính không tồi, trên người không có nhiều dáng vẻ của đại minh tinh, trước giờ luôn có biểu hiện rất dễ gần, có điều Tịch Nhược Lâm thì khác, khí phái minh tinh tràn trề, chỉ nhân viên đi theo thôi cũng tới bảy người.

Trương Dương đã đặt hai gian phòng đỉnh cấp cho họ ở khách sạn Bạch Lộ, nhưng nhiều nhân viên đi theo như vậy là nằm ngoài tính toán của hắn, chỉ có thể lâm thời nhờ Lữ Yếu chuẩn bị phòng cho đám người này.

Không lâu sau thì Vương Chuẩn tìm đến, đi theo y còn có trợ lý Kiều Trì của Tịch Nhược Lâm, rõ ràng là một đại lão gia mà lại đi mặc đồ bó, đeo khuyên tai, trên người còn xức đầy nước hoa, y là tới tìm Trương Dương kháng nghị: "Trương tiên sinh, chúng tôi là một đoàn đội, sao lại có thể chia ra sống?"

Trương Dương nói: "Ông có ý gì? Không chia ra ở thì chẳng lẽ định ở hết một phòng với Tịch tiểu thư à?"

Tay của Kiều Trì cực kỳ yểu điệu phẩy lên không trung một cái, nói: "Nói cái gì thế! Tôi là bảo, phòng của chúng tôi cách phòng của Tịch tiểu thư quá xa, chúng tôi hi vọng có thể ăn bài cùng một dãy."

Trương Dương đang định chế nhạo y mấy câu thì Vương Chuẩn ở bên cạnh nói: "Thị trưởng Trương, chuyện này nên ai bài đi, Tịch Nhược Lâm là tôi khó khăn lắm mới mời tới được, vốn là không cao hứng đâu, nếu đắc tội với cô ta, diễn xuất ngày mai hỏng hết đấy."

Trương Dương nhíu mày, nói: "Ông gọi cô ta tới thì cô ta tới thôi, sao còn phải mang theo lũ ăn chực này?"

Vương Chuẩn cười khổ, nói: "Hiện tại người nổi tiếng có ai là không có vài ba trợ lý? Dẫu sao thì anh cũng không trả người ta phí biểu diễn, phương diện chỗ ở an bài tốt một chút đi."

Trương Dương nói: "Phòng đã được bố trí trước hết rồi, không thể chiều theo ý của một mình cô ta được, bảo người khác chuyển đi chắc?"

Vương Chuẩn nói: "Nghĩ biện pháp đi!"

Trương Dương bên này còn chưa nghĩ ra biện pháp thì bên kia Chương Duệ Dung cũng tới, nhìn thấy cô ta mặt mày cao có, rõ ràng là tâm tình không được tốt, đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Mao Văn Anh không hài lòng với phòng!"

Trương Dương nói: "Tình huống thế nào? Có gì mà không hài lòng?"

Chương Duệ Dung nói: "Vốn không có gì, nhưng cô ta biết minh tinh Hương Cảng sống ở phòng đỉnh cấp, phòng của cô ta không bằng người ta, cho nên tức giận, yêu cầu chúng ta đổi phòng nếu không cô ta sẽ lập tức trở về kinh thành."

Lúc trước Trương Dương không ngờ đám minh tinh này lại khó chiều như vậy, hắn gãi gãi đầu: "Không phải là ở khách sạn ư? Phòng có lớn có nhỏ, nhưng tiêu chuẩn chiêu đãi thì như nhau."

Chương Duệ Dung nói: "Anh thấy vậy nhưng người ta cho rằng anh giành phòng tốt nhất cho minh tinh Hương Cảng, rõ ràng là không tôn trọng họ, mọi người đề là tới biểu diễn vì chẩn tai, anh vì sao lại chia ra ba sáu chín loại như vậy?"

Trương Dương và Vương Chuẩn nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười khổ.

Lúc này quản lý khách sạn Lữ Yến đi tới, cô ta sau khi hỏi rõ tình hình, cũng lộ ra vẻ khó xử. Phong đã an bài rồi, hiện tại điều phòng là không tôn trọng khách khứa, yêu cầu của Tịch Nhược Lâm thực sự là có chút quá đáng.

Chuyện của Mao Văn Anh còn dễ giải quyết, Trương Dương chủ động tỏ ý bảo nhường phòng của mình cho Mao Văn Anh ở, như vậy thì phòng của Mao Văn Anh để trống, an bài cho trợ lý của Tịch Nhược Lâm ở, có điều Tịch Nhượng Lâm còn đòi bốn căn phòng ở lân cận, Trương Dương bảo Vương Chuẩn đi nói chuyện với cô ta, bảo rằng thực sự là không lấy đâu ra phòng nữa, bảo cô ta ở tạm một ngày đi.

Khó khăn lắm mới vỗ về được tình tự của đám minh tinh này, Trương Dương thầm cảm thán, vẫn là kinh nghiệm chưa đủ, sớm biết đám minh tinh này thích so đo với nhau, không nên an bài họ sống cùng một khách sạn.

...

Hồ Nhân Như và Chu Vân Phàm vào năm giờ chiều thì tới khách sạn Bạch Lộ, bọn họ là lái xe tới, Chu Văn Phàm, không, nên nói là Latz người Ấn Độ lần này lái một chiếc xe Hammer tới, chiếc xe này dừng ở bãi đậu khiến cho tất cả mọi ngươi đều chú ý.

Trương Dương nhìn Chu Vân Phàm từ trong xe chui ra, không khỏi mỉm cười nghênh đón: "Tôi bảo này Latz, có cần phải phô trương vậy không?"

Chu Vân Phàm mỉm cười bắt tay với hắn: "Ngồi xe to thoải mái hơn!"

Trương Dương không nhịn được liền chế giễu: "Vậy ông nên kiếm một chiếc xe buýt!"

Hồ Nhân Như cười khúc khích đi tới, Trương Dương rất hư ngụy chìa tay ra bắt bàn tay mềm mại của Hồ Nhân Như: "Hồ tổng tới rồi à, hoan nghênh, hoan nghênh!"

Hồ Nhân Như bĩu môi, nói: "Không hư ngụy thì anh chết à?"

Trương Dương cười thần bí: "Lần này Hồ tổng tới giúp đỡ, hội kinh mậu của Phong Trạch xin nhờ vào cô."

Hồ Nhân Như nói: "Chỉ cần anh giơ tay hô một cái, trong ngoài Bình Hải, nhà đầu tư có thực lực toàn bộ đều tranh nhau chạy tới, tôi không có được sức hiệu triệu như anh."

Chu Vân Phàm nói: "Tịch tiểu thư đâu?"

Trương Dương nói: "Tôi nói này Latz tiên sinh, ông là đại biểu hình tượng của Bollywood, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt thương nhân Ấn Độ."

Chu Vân Pham bật cười: "Ấn độ tính là cái rắm!"

Hồ Nhân Như thích thú nói: "Người không yêu nước như ông lần đầu tiên tôi thấy đấy."

Chu Vân Phàm nói: "Tôi phát hiện tôi rất đáng thương, tôi yêu Trung Quốc, nhưng Trung Quốc không yêu tôi, tôi không yêu Ấn Độ nhưng lại thành người Ấn Độ!"

Trương Dương nói: "Tôi đại biểu cho nhân dân Phong Trạch yêu ông, lát nữa ông quyên thêm chút tiền nhé!"

Chu Vân Phàm cười nói: "Biết rằng anh là lừa tôi mà, Tịch Nhược Lâm không đến phải không? Anh cố ý lừa tôi!"

Trương Dương nói: "Tôi là loại người đó à?"

Lúc này Tịch Nhược Lâm cùng trợ lý Kiều Trì đi xuống, Chu Vân Phàm vừa nhìn cái là nhận ra Tịch Nhược Lâm, gã mỉm cười bước lên, chủ động chìa tay ra: "Xin chào Tịch tiểu thư!"

Tịch Nhược Lâm không nhận ra y, lạnh lùng liếc y một cái, cũng không chìa tay ra, Kiều Trì âm dương quái khí nói: "Xin anh đừng làm phiền Tịch tiểu thư!"

Chu Vân Phàm nhíu mày: "Tôi đây là biểu thị lòng hữu hảo!"

Trương Dương cực kỳ ghét tên Kiều Trì này, Chu Vân Phàm dẫu sao cũng là khách mà hắn mời tới, hắn giới thiệu với Tịch Nhược Lâm: "Tịch tiểu thư, đây là Latz tiên sinh, nhà đầu từ của Bollywood, ông ta chính là fan của cô!"

Tịch Nhược Lâm nghe xong lời giới thiệu của Trương Dương, lúc này mới lưu ý Chu Vân Phàm một chút, Chu Vân Phàm rất có vẻ giàu có, chỉ chiếc đồng hồ Patek Philippe ở trên tay thôi cũng đáng giá mấy trăm vạn rồi.

Vương Chuẩn và Lưu Đức Chính cùng nhau đi ra, Trương Dương nhân cơ hội giới thiệu họ với nhau, Vương Chuẩn nghe nói Chu Vân Phàm chính là trùm Bollwood, cũng vô cùng kích động. Gần đây giới điện ảnh Hương Cảng bắt đầu đi xuống, Vương Chuẩn đang cần tìm nhà đầu tư mới.

Chu Vân Phàm đề xuất lời mời: "Tối nay cùng ăn cơm nhé!" Gã là muốn thân cận hơn với Tịch Nhược Lâm, Vương Chuẩn thì mang ý định hấp dẫn đầu tư, song phương trong lòng đều có quỷ nên ăn nhịp với nhau.

Vương Chuẩn và Chu Vân Phàm đứng nói chuyện với nhau, Hà Hâm Nhan bảo Trương Dương dẫn cô ta đi tìm Hải Lan, Hà Hâm Nhan. Ba người là đồng bạn làm ăn, đều có cổ phần trong công ty quảng cáo đăng ký ở Hương Cảng, đợi khi đi tới phòng thì mới biết hai người họ vẫn ở hiện trường diễn tập chưa về.

Phòng của Hồ Nhân Như được an bài ở bên cạnh phòng của bọn Hải Lan, sau khi Trương Dương giúp cô ta mang hành lý vào phòng, Hồ Nhân Như nói: "Em đã liên hệ với Giai Đồng rồi, hội kinh mậu lần này chị ấy không đến đâu."

Trương Dương gật đầu: "Cô ta muốn cùng bí thư Cố đi nghỉ hè, chắc là cùng về."

Hồ Nhân Như nói: "Công ty quảng cáo của bọn em vừa thành lập, tiền vốn không nhiều, lần này sợ rằng không giúp được bao nhiêu!"

Trương Dương nói: "có thể tới là được rồi, anh đâu có định moi tiền từ ví bọn em!"

Hồ Nhân Như cười nói: "Có điều cũng không thể tới tay không được, bọn em bỏ tiến mua một quảng cáo công ích, coi như là cống hiến chút sức lực cho Phong Trạch." Cô ta ngồi xuống trước bàn trang điểm, Trương Dương đi tới phía sau giúp cô ta xoa bóp hai vai, quan tâm nói: "Mệt không?"

Hồ Nhân Như lắc đầu: "Từ Đông Giang ngồi xe Hammer của chú Chu, em toàn ngủ trên đường nên không mệt!"

Trương Dương cười nói: "Chu Vâm Phàm hình như là có ý với Tịch Nhược Lâm!"

Hồ Nhân Như nói: "Con người của chú ấy chính là như vậy, có điều tâm địa cũng tính là thiện lương."

Trương Dương biết Hồ Nhân Như một mực coi Chu Vân Phàm như cha, cho nên trong lòng hắn tuy không thích Chu Vân Phàm nhưng cũng không lộ ra trước mặt Hồ Nhân Như, hắn nói khẽ: "Chu Vân Phàm tài đại khí thô, lần này ít nhiều cũng phải quyên chút tiền!"

Hồ Nhân Như bật cười, quay người lại chỉ vào mũi Trương Dương, nói: "Anh đó, chỉ biết moi hầu bao người ta thôi!"

Trương Dương ôm eo cô ta, lại hôn một cái lên môi thơm, Hồ Nhân Như lui ra sau, phía sau chính là bàn trang điểm, không còn chỗ để lùi, thân thể của hai người dính chặt vào nhau, Trương Dương nói: "Anh cũng là vì nghĩ cho Phong Trạch thôi mà!"

Hồ Nhân Như gật đầu, cảm giác bộ phận đang dí vào mình của Trương Dương bắt đầu có biến hóa vi diệu, cô ta dịch dịch người, Trương Dương lại dí càng sát hơn, Hồ Nhân Như cắn môi, nói: "Lại không thật thà rồi!"

Trương Dương nói: "Em có muốn anh thật thà không?"

Tay Hồ Nhân Như thò xuống, nắm lấy bộ phận không an phận của Trương Dương, nói khẽ: "Anh hiện tại đã là phó thị trưởng Phong Trạch rồi, phải biết khống chế chứ!"

Trương đại quan nhân vốn chuẩn bị khống chế, nhưng động tác của Hồ Nhân Như lại sự khống chế của thằng ôn này xuống thấp rất nhanh, hắn đẩy hết những thứ ở trên bàn trang điểm xuống đất, Hồ Nhân Như hô khẽ một tiếng, thân hình yểu điệu nhào vào lòng Trương Dương.

...

Chu Vân Phàm rất có hứng thú với điện ảnh, y và Vương Chuẩn rất ăn ý, gần đây phong trào phim võ hiệp Hồng Kông lại rộ trở lại. Vương Chuẩn định quay một bộ phim võ hiệp dài tập, khổ nỗi phía tiền mặt lại thiếu thốn, cái mà Chu Vân Phàm không thiếu chính là tiền, y rất có hứng thú với ý tưởng của Vương Chuẩn, vừa hút thuốc vừa nói: "Tôi ở Bollywood có một công ty điện ảnh, trước mắt không có quay phim, chủ yếu dồn sức dịch phim võ thuật Hồng Kông rồi đẩy sang thị trưởng Ấn Độ!"

Vương Chuẩn nói: "Thị trường điện ảnh Ấn Độ lấy phim ca múa là chủ, phim võ hiệp Hồng Kông ở thị trường bên đó rất kém!"

Chu Vân Phàm nói: "Tôi một mực muốn đầu tư vào điện ảnh, rất có hứng thú với phim võ hiệp, tôi rất có hứng thú với bộ phim võ hiệp dài tập mà vừa rồi anh có nói với tôi, anh viết một bản kế hoạch tường tận đi, tôi lần này vè sẽ suy nghĩ kỹ, nếu như thật sự là kiếm được tiền thì tôi sẽ đầu tư!"

Vương Chuẩn mặt mày hớn hở, Trương Dương không lừa y, tên Ấn Độ này xem ra rất có tiền, có điều lại không phải là kẻ nhiều tiền nhưng ngu ngốc giống như Trương Dương nói, xem ra rất tinh minh.

Tịch Nhược Lâm và Lưu Đức Chính đều ngồi ở bên cạnh, Tịch Nhược Lâm không nhịn được liền hỏi: "Latz tiên sinh chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền để đầu tư?"

Chu Vân Phàm cười nói: "Tôi ở công ty điện ảnh của Bollywood đầu tư là năm ngàn vạn..." Y dừng lại một chút rồi mới nói: "Đô la!"

Mắt Tịch Nhược Lâm sáng lên.

Chu Vân Phàm đầy hào khí, nói: "Nếu lần này sự hợp tác của chúng ta có thể thành, tôi sẽ bỏ ra một trăm triệu đô la Hồng Kông để đầu tư vào điện ảnh, có điều tôi có một yêu cầu, Tịch tiểu thư nhất định phải là nhân vật chính trong phim của tôi!"

Vẻ lãnh đạm vừa rồi của Tịch Nhược Lâm sớm đã bay mất tăm mất dạng, tên người Ấn ở trước mặt này xem ra đúng là có tiền, người bình thường không thể nào lái được xe Hammer.

Vương Chuẩn bưng chén trà lên, nói: "Dùng trà thay rượu, chúc sự hợp tác của chúng ta có thể thành công!"

Chu Vân Phàm mỉm cười cầm chén trà lên chạm với y, uống một ngụm trà rồi giơ đồng hồ lên, nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, Nhân Như sao còn chưa tới nhỉ!"

Hồ Nhân Như nằm trên bàn trang điểm nhìn bản thân ánh mắt mê ly ở trong kính, Trương Dương thì phục lên người cô ta, ôm chặt lấy người cô.

Hồ Nhân Như nhìn tình cảnh ở trong gương, vẻ mặt rất xấu hổ, tay cô ta vòng ra sao, ôm lấy cái mông săn chắc của Trương Dương, nói: "Đáng ghét chết đi được, em thế này thì sao ra khỏi cửa?"

Trương Dương ôm chặt lấy cô ta, hôn một cái lên cái cổ hồng hào: "Tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi, anh ra ngoài trước giải thích hộ em!"

Hồ Nhân Như nhìn vào trong gương, hai tay ôm mặt, nói: "Mau ra ngoài đi, xấu hổ chết đi được!"

Trương Dương quyến luyến vỗ vào mông cô ta hai cái rồi mới chỉnh trang lại quần áo bước ra khỏi cửa. 

Rời khỏi căn phòng, Trương đại quan nhân mỉm cười hiểu ý, hắn phát hiện mình đúng là người lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, phất cờ hiệu kháng hạn chẩn tai cho Phong Trạch, nhưng trước tiên lại giải quyết tình hình hạn hán của bản thân.

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ xen lẫn hạnh phúc.

...

Hội kinh mậu mùa hè ở Phong Trạch cuối cùng cũng long trọng giật màn che, khách tới Phong Trạch rất nhiều, phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành Lý Trường Vũ, phó thị trưởng Tiếu Minh, chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành Triệu Quế Đường, tất cả xí nghiệp nhà nước cỡ lớn của Giang Thành đều phái đại biểu tới, Kiều Mộng Viện, An Ngữ Thần, Thường Hải Thiên, Lâm Thanh Hồng, những nhà đầu tư lớn này cũng đều có mặt, thậm chí ngay cả Lương Thành Long cũng đặc biệt từ Đông Giang tới ủng hộ cho bằng hữu, phía Bắc Nguyên Lâm Tú cũng tới, cô ta là đại biểu cho Sở Yên Nhiên và tập đoàn Benin.

Phía ngoại thương cũng có không ít nhân vật có trọng lượng tới, Trung Tảo Xuyên Thái của hiệp hội thương nghiệp Nhật Bản tại Bình Hải, Mỹ Hạc Tử và trượng phu Tỉnh Thượng Tĩnh của Cư Tửu ốc cũng theo thương đoàn Nhật Bản tới, tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc cũng phái đại biểu, nhất thời Phong Trạch nho nho này chật kín khách thương tứ phương.

Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa tuy biết Trương Dương có chút năng lực, nhưng không ngờ hội kinh mậu mùa hè của bọn họ lại có nhiều người tới ủng hộ như vậy, y và thị trưởng Tôn Đông Cường cùng với phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lý Trường Vũ tới hiện trường hội kinh mậu tham quan.

Lý Trường Vũ lúc mở màn hội kinh mậu, đại biểu cho lãnh đạo chính phủ thị ủy Giang Thành lên phát biểu, cùng với Thẩm Khánh Hoa cắt băng khánh thành, hội kinh mậu lấy chiêu thương làm chủ, y vốn không coi trọng chiêu thương đối với Phong Trạch, nhưng rất nhanh y lại phát hiện ra không phải là như vậy.

Kinh mậu vừa khai mạc, một tin tức khiến tất cả mọi người kinh thán không thôi đã truyền ra, tập đoàn Thiên Niên của Nhật Bản đã nhìn trúng khu phát triển của Phong Trạch, bọn họ ở ngay tại chỗ ký hai trăm mẫu đất, muốn xây nhà máy ở khu phát triển của Phong Trạch, tham gia sản xuất điện tử gia dụng, chuyện này căn bản không hề có dấu hiệu bảo trước gì, thậm chí ngay cả Trương Dương cũng không có chuản bị, hắn vộn đính phất cờ chiêu thương, kháng hạn chẩn tai, nhưng không ngờ người Nhật Bản lại thật sự nhìn trúng giá trị thương nghiệp của khối địa phương này, đầu tư cơ sở sản xuất.

Trương Dương sau khi nhận được sự thông tri của Lý Trung thì ngay lập tức tới ký hợp động, Trung Đảo Xuyên Thái và Trương Dương là người quen cũ, tới hiện tại trong cơ thể vẫn còn phụ cốt châm mà Trương đại quan nhân tặng cho y. Trương Dương thầm nghĩ có phải là bởi vì sự tồn tại của cây châm này, cho nên Trung Đảo Xuyên Thái mới bỏ máu vốn ra đã biểu đạt sự trung thành với mình không? Nhưng ngẫm kỹ lại thì chắc là không phải, người Nhật Bản rất giảo hoạt, đầu tư mà không thấy hồi báo lợi ích thì người ta quyết không làm đâu.

Những lời nói của Tĩnh Thượng Tĩnh đã giúp Trương Dương hiểu vì sao Trung Đảo Xuyên Thái lại chọn Phong Trạch để xây nhà máy, lúc trước y đã khảo sát không ít địa phương, bao gồm cả khu phát triển của Giang Thành y cũng từng tiến hành tiếp xúc, sau khi tập đoàn Lam Tinh của Hàn Quốc thiết lập cơ sở sản xuất ở Giang Thành, ngành sản xuất điện tử của Giang Thành phát triển thần tốc, Trung Đảo Xuyên Thái sau khi suy nghĩ giá thành sản xuất quyết định thiết lập cơ sở sản xuất ở nơi có chính sách thoải mái hơn, mà giá thành xây dựng nhà máy ở khu phát triển Phong Trạch lại thấp. Đây tuyệt không phải là xung động nhất thời, mà là kết quả suy khi suy tính kỹ càng.

Ngạch đầu tư thời kỳ đầu của tập đoàn Thiên Niên sẽ là năm trăm triệu nhân dân tệ, hậu kỳ sẽ còn tăng thêm đầu tư, ngạch đầu tư này khiến tất cả mọi người đều thấy chấn kinh, lúc đám cán bộn Phong Trạch hân hoan nhảy nhót thì phó thị trưởng Giang Thành Tiếu Minh trong lòng không được vui, phải biết rằng y lúc trước đã từng tiếp xúc với tập đoàn Thiên Niên, muốn họ đặt cơ sở sản xuất ở khu phát triển kinh tế Giang Thành, không ngờ tập đoàn Thiên Niên lại đột nhiên quyết định chọn Phong Trạch, điều này khiến cán bộ thành Giang Thành, bao gồm cả Tiếu Minh cảm thấy mất mặt.

Chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành Tiếu Quế Đương nhìn tràng diện ký hợp động, bực bội nói: "Làm cái gì vậy? Đây không phải là người mình đào góc tường của người mình ư?"

Tiếu Minh noài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng thì lại rât không thoải mái, y nói khẽ: "Phong Trạch cũng là một bộ phận của Giang Thành, lựa chọn Phong Trạch chính là lựa chọn Giang Thành!" Lời nói thì nghe có vẻ rất rộng lượng.

Tiếu Quế Đường nói: "Thị trưởng Tiếu, chúng ta đã tiếp xúc với tập đoàn Thiên Niên trong thời gian rất dài, cơ hồ là sặp được đạt được mục đích ký kết hợp đồng rồi, sao đột nhiên bọn họ lại lựa chọn Phong Trạch?"

Tiếu Minh không nói gì, nhìn Trương Dương mặt mày hớn hở đang bước tới phí y, Tiếu Minh chạy lên đón, rất nhiệt tình bắt tay với Trương Dương: "Thị trưởng Trương, hội kinh mậu làm rất thành công!"

Trương Dương coỷfi nói: "Vừa mới bắt đầu thôi mà!" Hắn nhìn Triệu Quốc Đống, nói: "Chủ nhiệm Tiếu cũng tới rồi à, vết thương đã khỏi chưa?" Thằng ôn này là cố tình chọc ngoáy, lần trước Tiếu Quế Đường bởi vì bị Chương Duệ Dung đánh bị thương nên phải nghi ngơi, đã dẫn tới sỉ nhục lớn của y, Trương Dương cố tình nhắc tới chuyện này chính là đang sỉ nhục y.

Tiếu Quế Đường lạnh lùng nói: "Cám ơn sự quan tâm của phó thị trưởng Trương."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Tiếu có cái nhìn như thế nào về hội kinh mậu lần này của chúng tôi?"

Tiếu Quế Đường cố ý thở dài: "Lợi hại, rất thành công, chúng tôi nỗ lực lâu như vậy mà không thành công ký được hợp đồng với tập đoàn Thiên Niên, phó thị trưởng Trương vừa xuất mã đã khiến tập đoàn Thiên Niên lựa chọn Phong Trạch, thật là đáng chúc mừng!"

Trương Dương từ trên mặt y không nhìn thấy bất kỳ thành phần cao hứng nào cả, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Tiếu có nói thật lòng không đó? Tôi sao chẳng thấy ông cao hứng như vậy nhỉ? Làm lãnh đạo, tầm mắt phát phóng xa một chút, Phong Trạch và Giang Thành vốn là một nhà, đừng có phân rõ như vậy!"

Tiếu Minh cười nói: "Thị trưởng Trương nghĩ nhiều rồi, chủ nhiệm Tiếu đâu có hẹp hòi như vậy!"

Trương Dương không khỏi chế giễu: "Chủ nhiệm Tiếu nổi danh là lòng dạ rộng rãi mà lại!" Trương Dương trước giờ không thích Tiếu Quế Đường, Tiếu Minh trước đây có quan hệ không tốt với hắn, nhưng gần đây Tiếu Minh lại nghiêng về phía trận doanh của Triệu Dương Lâm, khiến quan hệ giữa Trương Dương và y không còn được thân mật như ngày xưa nữa. Trương Dương lừa chẳng muốn tiếp đãi họ, mượn cớ có việc rồi đi ra chỗ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.