Chương trước
Chương sau
Trình Diễm Đông tuy là trước khi tới đây đã cân nhắc rất lâu, nhưng khi thật sự đối diện với Trương Dương, trong lòng vẫn có cảm giác thấp thỏm, ngôn ngữ cũng biến thành có chút do dự.

Trương Dương nhìn ra Trình Diễm Đông vẫn có chút cố kỵ, gã cười nói: "Anh đã không muốn mở miệng, vậy thì tôi hỏi trước vậy, cục trưởng Triệu hôm nay tìm tới chỗ tôi, tôi không hiểu gã cho lắm, người này rốt cuộc là như thế nào?" Câu này hỏi rất thâm, trực tiếp cắt vào trọng điểm, Trương Dương tính chuẩn rằng Trình Diễm Đông tìm mình muốn nói chuyện chính là bởi vì chuyện của Triệu Quốc Đống, gã đã không dám nói vậy thì mình mở đề tài trước vậy.

Trình Diễm Đông nói: "Thị trưởng Trương, cục trưởng Triệu tìm ngài làm gì?"

Từ câu này của Trình Diễm Đông có thể nhìn ra gã vẫn rất cẩn thận. Trương Dương nói: "Bởi vì chuyện của Tạ Đức Tiêu, gã nói quan hệ cá nhân giữa gã và Tạ Đức Tiêu không tồi, cho nên muốn tới để tìm hiểu tình huống cụ thể của vụ án, Tạ Đức Tiêu luôn miệng nói rằng tôi có đưa cho anh ta một tờ giấy, cục trưởng Triệu của các anh muốn giúp Tạ Đức Tiêu thoát khốn!"

Đề tài một khi đã bắt đầu, triển khai cũng dễ dàng hơn nhiều, Trình Diễm Đông nói: "Quan hệ giữa cục trưởng Triệu và Tạ Đức Tiêu rất tốt, tòa nhà văn phòng của cục công an chúng tôi là Tạ Đức Tiêu nhận thầu!"

Trương đại quan nhân cũng biết tình tiết này rồi, Trình Diễm Đông không thể nào vô duyên vô cớ mà nói những lời này, án chiếu theo lẽ thường mà nói, chỉ cần là công trình của cơ quan nhà nước, rất ít khi không tồn tại vấn đề, chỉ cần điều tra, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể tra ra một số việc, Trình Diễm Đông chẳng khác nào là để lộ một nhược điểm của Triệu Quốc Đống cho Trương Dương.

Trương Dương nói: "Chẳng trách Triệu Quốc Đống nguyện ý ra mặt cho gã, Tạ Đức Tiêu này ở Phong Trạch còn có quan hệ nào khác không?"

Trình Diễm Đông nói: "Tạ Đức Tiêu rất biết làm ăn, quan hệ ở các phương diện tại Phong Trạch cũng tính là không tồi, đừng nhìn gã hiện cứ tìm Phong Trạch đòi tiền, nhưng lúc trước, quan hệ giữa gã và Mạnh Tông Quý giống như là anh em ruột vậy!"

Trương Dương cười nói: "Anh em ruột vì tiền mà trở mặt cũng không phải là hiếm thấy!"

Trình Diễm Đông không nói gì, hai tay đan vào chén trà lộ ra vẻ bối rối.

Trương Dương nói: "Nghe nói anh là người có bằng cấp tốt nhất trong hệ thống cảnh vụ Phong Trạch!"

Trình Diễm Đông khiêm tốn nói: "Tôi tốt nghiệp đại học cảnh quan Trung Hoa, lúc đó suýt nữa thì được làm nghiên cứu sinh, bởi vì cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, tôi cũng không dám tiếp tục học nữa, kể ra, ở Phong Trạch làm việc cũng gần được tám năm rồi!"

Trương Dương nói: "Tám năm đã là phó cục trưởng, tuổi hơi trẻ đó!" Câu này nếu người khác nói thì rất bình thường, nhưng là hắn nói ra thì có chút không bình thường, người ta mang tiếng tốt nghiệp đại học mà lăn lộn tám năm mới lên được cấp khoa, một vệ giáo sinh như hắn mới ở trong thể chế của hai năm đã là cấp phó ban, thật sự là khiến người ta tức chết!

Trình Diễm Đông đương nhiên là không thể nào so sán với Trương Dương, mỗi người đều có mệnh vận của mình, dạng cán bộ như Trương Dương đừng nói là ở Phong Trạch, cho dù là ở Bình Hải cũng hiếm thấy. Thành công không thể phục chế, quan đồ cũng không thể phục chế. Trình Diễm Đông nói: "Chắc là cái chức phó cục trưởng của tôi cũng đi tới điểm cuối rồi!"

"Sao vậy?" Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi.

Trình Diễm Đông nói: "Phong Trạch liên tiếp xảy ra hai vụ cướp tiệm vàng, tới hiện tại vẫn còn chưa có manh mối gì, vụ án này là do tôi phụ trách, lần trước lúc cục trưởng Vinh tới đã hạ mệnh lệnh cho chúng tôi, trong hai tuần nếu như không thể phá án thì phải chịu trách nhiệm, mắt thấy kỳ hạn sắp tới gần rồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ chức rồi." Vòng một vòng, đề tài cuối cùng cũng quay lại trọng điểm.

Lần trước khi Vinh Bằng Phi và Trương Dương ngồi cùng xe tới, Trương Dương chỉ biết rằng y tới Phong Trạch là vụ chuyện cướp tiệm vàng, nhưng biết Vinh Bằng Phi ra hạn kỳ phá án. Trương Dương bắt đầu hiểu vì sao Trình Diễm Đông lại chủ động nương tựa mình, chuyện cướp tiệm vàng vẫn chưa có manh mối, án chiếu theo chỉ thị của Vinh Bằng Phi lúc trước, cục công an Phong Trạch phải có người chịu trách nhiệm, Trình Diễm Đông có tám chín phần mười là phải chị trách nhiệm này, Triệu Quốc Đống sẽ đá gã ra, chuyện này nếu đổi lại là ai cũng sẽ không cam tâm, bất kể quan hệ trước đây giữa Triệu Quốc Đống và Trình Diễm Đông như thế nào, một khi Triệu Quốc Đống đem Trình Diễm Đông ra thí tốt, quan hệ của hai người cũng tất phải đứng ở thế đối lập.

Trình Diễm Đông không cam tâm phải gánh chịu oan ức cho Triệu Quốc Đống. Cho nên gã nghĩ tới Trương Dương, muốn thông qua Trương Dương xoay chuyển tình cảnh khó khăn hiện tại. Trình Diễm Đông là một người thông minh, gã biết trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có cái giá của nó, muốn người khác giúp đỡ mình, hoặc là có thể hồi báo đủ cho đối phương, hoặc là có thể chứng minh mình có giá trị để lợi dụng. Từ trên người Khưu Kim Trụ, Trình Diễm Đông nhìn thấy hi vọng, gã cho rằng mình còn có năng lực hơn Khưu Kim Trụ, Trương Dương đã coi trọng Khưu Kim Trụ, mình cũng có thể giành được sự tín nhiệm của hắn.

Trương Dương hiện tại đã nhìn thấu mục đích của Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông này rõ ràng là thông minh hơn Khưu Kim Trụ nhiều, gã trước đây từng là tay trái tay phải của Triệu Quốc Đống, cũng có nghĩa là hiểu nội bộ hệ thống công an hơn Khưu Kim Trụ nhiều. Dạng người như vậy, đối với Trương Dương mà nói thì rất có giá trị. Thời gian Trương Dương tới Phong Trạch tuy không dài, nhưng đã ý thức được thể chế của Phong Trạch là một Thiết Dũng trận do bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa đứng đầu, muốn ở đây làm việc được thì phải xây dựng ban để của mình, chỉ dựa vào một cá nhân mà đơn đả độc đấu, ở Phong Trạch không thể nào giành được thành công.

Trương Dương mỉm cười, nói: "Loại chuyện như quy định kỳ hạn phá án là quá theo chủ nghĩa giáo điều, không ai đảm bảo trong kỳ hạn quy định nhất định có thể phá được án, vả lại, cho dù là không phá được án, người nên chịu trách nhiệm là cục trưởng Triệu chứ không phải là anh!"

Trình Diễm Đông cười khổ, nói: "Cục trưởng Triệu giao chuyện này cho tôi, tôi phụ trách vụ án này, trách nhiệm đương nhiên là của tôi rồi."

Trương Dương nói: "Tôi ghét nhất là loại lãnh đạo này, một khi có công lao thì luôn dứng lên trước, khi phải gánh trách nhiệm thì lại là người đầu tiên trốn ra sau."

Câu này nói trúng tim đen của Trình Diễm Đông.

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, quan hệ giữa tôi và cục trưởng Vinh không tồi, chuyện này tôi có thể giúp anh!" Trương đại quan nhân hiểu rằng muốn khiến người khác trung thành với hắn, vậy thì phải thể hiện ra thực lực của mình, dùng thực lực nói chuyện, khiến đối phương tâm phục khẩu phục.

Trình Diễm Đông không thể vừa mới tiếp xúc với Trương Dương đã thành thật chân thành, nói hết những gì ở trong lòng ra, bất kỳ quan hệ nào cũng phải trải qua quá trình dò xét, từ từ giành được niềm tin. Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Triệu là em vợ của bí thư Thẩm, rất nhiều chuyện mọi người đều phải nể mặt bí thư Thẩm." Gã uyển chuyển truyền tín hiệu cho Trương Dương.

Trương Dương gật đầu: "Bí thư Thẩm rốt cuộc là người thế nào? Bằng hữu thân thích của ông ta ở trong thể chế Phong Trạch thật sự là không ít!"

Trình Diễm Đông cười nói: "Không có gì là lạ cả, nếu tôi ở vị trí của ông ta, tôi cũng thích dùng người của mình!"

Trương Dương ngẫm nghĩ một lúc, câu này của Trình Diễm Đông quả thật là có đạo lý, lăn lộn trong thể chế, ai cũng đều muốn dùng người mà mình tin tưởng, hình thành ban để của mình. Bí thư thành phố cấp huyện như Thẩm Khánh Hoa cũng vậy, cho dù là địa vị cao như Cố Doãn Tri cũng không thể ngoại lệ. Bí thư Cố trước khi lui xuống, cũng tìm cho không ít thân tín của mình những vị trí thích hợp, đại biểu trong đó là Hạ Bá Đạt, hiện giờ Hạ Bá Đạt đã là thị trưởng Nam Tích rồi.

Trình Diễm Đông nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rồi, gã đứng dậy cáo từ, Trương Dương cũng không giữ gã lại, cuộc gặp mặt tối nay đã sơ bộ đạt được mục đích của song phương, Trình Diễm Đông đã biểu đạt tính quan trọng của mình với Trương Dương, Trương Dương cũng chứng tỏ sức ảnh hưởng của mình với gã, còn quan hệ sau này của họ phát triển tới mức nào thì còn phải cần chứng minh.

...

Sau khi Trình Diễm Đông đi, Trương Dương chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi, hai ngày nay mới coi như là tìm được một chút cảm giác của phó thị trưởng, xe cũng có rồi, bên dưới cũng đã cải thiện được một chút. Yêu cầu của Trương đại quan nhân đối với sinh hoạt cũng không phải là quá cao, thằng ôn này cũng không phải là kẻ xa hoa lãng phí, có điều sống sướng quen rồi, nếu thật sự phải chịu khổ thì có chút không thích ứng được.Cho nên mới có chuyện thường trú ở khách sạn Bạch Lộ và chiếc xe pickup này.

Trương Dương cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của mình, đồng thời cũng suy nghĩ tới ảnh hưởng có thể tạo thành, hắn cố gắng làm tất cả thật chu đáo, để tránh người khác gièm pha. Trương đại quan nhân cảm thấy phó thị trưởng như mình cũng không đến nỗi, ít nhất thì mấy ngày mới tới cũng không gây ra phiền phức gì lớn.

Người ta sống trên thế giới này có bạn thì cũng có thù, mỗi khi thay đổi một hoàn cảnh mới thì sẽ quaen được rất nhiều bạn bè mới, đồng dạng cũng sẽ xuất hiện rất nhiều kẻ thù mới. Trương Dương tới Phong Trạch đã bắt đầu có ý thức phân chia phạm vi của mình.

Trương Dương đang suy nghĩ xem mình tiếp theo nên phát triển ở Phong Trạch như thế nào thì chuông cửa reo. Trương đại quan nhân nhìn đồng hồ, đã hơn mười rưỡi rồi, vào lúc này không ngờ còn có người tới thăm. Hắn híp mắt lại nhìn mắt mèo, bên ngoài là một cô gái mặt quần áo học sinh, da thịt rất trắng, mắt rất to, thắt bím tóc hai bên, cứ như là cô em hàng xóm vậy.

Trương đại quan nhân cho rằng cô ta tìm sai phòng, không mở cửa, cô gái đó vẫn cố chấp ấn chuông. Trương Dương chỉ có thể mở cửa phòng, nói với cô gái: "Tìm ai?"

Cô gái nói: "Thị trưởng Trương, tôi tìm ngài!"

Trương Dương có chút kỳ quái nhìn cô ta: "Có chuyện gì thì ngày mai tới chính phủ thành phố tìm tôi, muộn rồi, giờ không tiện!"

Cô gái đó quật cường chen vào cửa: "Thị trưởng Trương, anh nghe tôi nói đã, không thể cứ bắt tôi đứng ở ngoài cửa thế này được!"

"Tôi nói này cô bé, tôi không quen cô!"

Cô gái đó mắt lệ chứa chan, nói: "Cầu xin anh đó, anh nói gì cũng phải cho tôi cơ hội chứ, nếu không thì tôi cùng đường mất!"

Trương đại quan nhân rất có lòng trắc ẩn, đặt biệt là đối với nữ hài tử xinh đẹp trẻ trung, cái này cũng không phải là trong lòng hắn có tà niệm gì, đây là bởi vì nữ hài tử trông đáng thương thì vốn dễ khiến người ta động lòng, mà nữ hài tử xinh đẹp trông đáng thương thì càng khiến người ta động lòng hơn.

Trương Dương gật đầu, hắn đứng tránh khỏi cửa, lui ra sau, cô gái đó muốn đóng cửa, Trương Dương nói: "Cô đừng đóng cửa, cứ vậy mà nói đi!"

Cô gái vẫn lật tay ra sau đóng cửa lại.

Trương Dương cảm giác có một loại nguy hiểm không nói thành lời, mình con mẹ nó cũng sơ ý qúa, nửa đêm nửa hôm sao có thể để một nữ hài tử tùy tiện vào phòng? Vạn nhất chuyện này để người hữu tâm biết, không chừng sẽ tạo thành phiền phức.

Trương Dương nói: "Tôi nói này, cô có chuyện gì thì mau nói đi, muộn lắm rồi, cô không về nhà thì cha mẹ lo lắng lắm đó."

Cô gái đó nuốt lệ, nói: "Cha mẹ tôi đều không còn nữa!"Trương Dương ho khan một tiếng, nói: "Xin lỗi, tôi không biết! Trong nhà cô chắc cũng còn có người thân nào khác chứ, để anh chị cô lo lắng thì không tốt đâu!"

"Tôi chỉ có một người anh, hiện tại bị người ta bắt rồi!"

Trương Dương càng nghe càng thấy không ổn, hắn ngắt lời cô gái: "Tạm dừng, tạm dừng, cô tên gì!"

"Tạ Quân Xước!"

Trương Dương nghe thấy cô ta họ Tạ, trong lòng lập tức đoán ra được bảy tám phần, hắn cẩn thận hỏi lại: "Tạ Đức Tiêu là anh của ô à?"

Tạ Quân Xước gật đầu, nói: "Thị trưởng Trương, tôi biết anh tôi đắc tội với anh, anh ấy nếu có chỗ nào đắc tội với anh thì tôi xin lỗi anh, chỉ cần tôi làm được, bất kỳ chuyện gì tôi cũng làm!"

Trương Dương nói: "Tôi nói này Tạ tiểu thư, tôi không quen anh cô, chuyện anh ta làm cũng không phải là tôi quản, cô tìm sai chỗ rồi!" Trương đại quan nhân hạ lệnh trục khách.

Tạ Quân Xước nói: "Anh tôi tuy tham tiền, nhưng chuyện cướp của anh ấy không bao giờ làm, anh tôi nói là anh có đưa cho anh ấy một tờ giấy, bảo anh ấy tới phòng tài vụ lấy tiền, anh tôi trước giờ không nói dối tôi bao giờ, thị trưởng Trương, anh là đại nhân vật, anh tôi có chỗ nào đắc tội thì xinh anh đại nhân đại lượng, đừng tính toán với anh ấy làm gì."

Trương Dương nói: "Cô thật sự là tìm sai chỗ rồi, chuyện này cô nên tới cục công an, anh cô không thuộc phạm vi quản lý của tôi!"

Tạ Quân Xước cắn chặt môi, bốp một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Dương.

Trương đại quan nhân nào đã thấy loại trận thế này bao giờ, lập tức có chút dựng tóc gáy, hắn thở dài lui ra sau một bước: "Tạ tiểu thư, cô mà không đi là tôi gọi người đó!"

Tạ Quân Xước nói: "Thị trưởng Trương, tôi từ nhỏ đã mất cha mẹ, là anh tôi nuôi tôi lớn, hai anh em tôi dựa vào nhau mà sống, nếu như anh tôi bị định tội cướp của, vậy thì cả đời này coi như xong rồi, cháu tôi mới ba tuổi, chị dâu tôi đang mang thai sáu tháng, cả nhà chúng tôi chỉ trông vào anh tôi, nếu như anh tôi vào tù thì chúng tôi biết phải làm sao đây?"

Trương Dương nói: "Cô đứng dậy trước đi, đứng dậy rồi nói!"

Tạ Quân Xước hai tay nắm váy, nói: "Tôi tin là anh tôi bị oan, anh nếu không đáp ứng tôi, tôi giờ sẽ xé quần áo của mình, sau đó tố cáo anh phi lễ, cho anh nếm thử mùi vị bị oan uổng."

Trương đại quan nhân lần đầu tiên bị nữ hài tử uy hiếp như vậy, song hắn biết nhiều hiểu rộng, lúc này trán cũng túa mồ hôi: " Tôi nói này Tạ tiểu thư, chúng ta đang nói chuyện yên lành, một nữ hài tử như cô làm vậy không nghĩ tới danh tiết à?"

Tạ Quân Xước nói: "Vì anh tôi, tôi có thể ngay cả tính mạng cũng không cần, danh tiết gì đó đối với tôi mà nói thì không quan trọng, thị trưởng Trương, tôi quỳ ở trước mặt anh, không phải là bởi vì tôi ti tiện, mà là muốn dùng thành ý để đổi lại chút lương tri của anh, muốn anh nói với tôi một câu thật lòng.

Trương Dương nói: "Cô muốn tôi nói cái gì?"

Tạ Quân Xước nói: "Anh rốt cuộc là có đưa tờ giấy đó cho anh trai tôi không, anh có phải là cô ý lập bẫy để anh trai tôi chui vào không?"

Trương Dương nói: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Tạ Quân Xước hơi ngây ra: "Cái này thì có liên quan gì tới anh?"

Trương Dương nói: "Tâm cơ của cô khá sâu đấy, nửa đêm nửa hôm tới phòng của tôi, lợi dụng loại phương pháp này để bức tôi có trăm miệng cũng khó bề chối cãi, trên người có phải là còn lén mang theo máy ghi âm không? Muốn bức tôi nói ra những lời trái với lương tâm, sau đó thì ghi lại.?"

Trong mắt Tạ Quân Xước lộ ra vẻ sợ hãi, Trương Dương nói không sai, cô ta quả thật là có giấu máy ghi âm, muốn bức Trương Dương thừa nhận đã lập kế hại anh trai cô ta, nhưng không ngờ Trương Dương lại tinh minh như vậy, thoáng cái đã vạch trần mục đích của cô ta.

Tạ Quân Xước nói: "Anh đã không chịu nói, vậy thì đứng trách tôi!" Cô ta cắn chặt môi, muốn xé váy.

Lại nghe thấy Trương Dương nói: "Ở trước mặt tôi, có cho dù là muốn cởi quần áo thì liệu có cơ hội không?"

Tạ Quân Xước trong lòng ngây ra, đột nhiên cám thấy một cái búng tay cách không đánh lên ngực mình, lập tức cảm thấy thân thể tê đi, mềm oặt ngã xuống đất. Tạ Quân Xước trong lòng sợ hãi, cô ta muốn há miệng hét lên, nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không thể phát ra được. Tạ Quân Xước trước lúc đến đã tính toán tất cả, nhưng hiện tại biến hóa đột nhiên khiến cho những kế hoạch tiếp sau của cô ta không thể thực hiện được.

Trương Dương nhìn Tạ Quân Xước rồi thở dài: "Kỳ thực cô cứ nói chuyện tử tế với tôi, tôi chưa chắc đã không giúp cô, nhưng cô lại cứ muốn uy hiếp tôi, sau này cô sẽ biết, con người tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp, đặc biệt là nữ nhân!"

Trương Dương cầm điện thoại lên gọi điện cho quản lý trực ban, nói tới cũng trùng họp, hôm nay người trực ban vẫn là Lữ Yến, Lữ Yến vội vàng chạy tới phòng Trương Dương, nhìn thấy Tạ Quân Xước nằm dưới đất liền kinh ngạc hỏi: "Thị trưởng Trương, có chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Cô bé này tìm nhầm phòng, phiền cô đưa cô ấy về."

Lữ Yến gật đầu, đỡ Tạ Quân Xước dậy thì phát hiện Tạ Quân Xước không động đậy được.

Trương Dương lại cách không giải huyệt cho Tạ Quân Xước, Tạ Quân Xước thân thể thả lỏng, tay chân lập tức khôi phục, có Lữ Yến ở trong phòng, cô ta tất nhiên là không thể thi triển kế hoạch của mình được nữa, chỉ có thể hậm hực nhìn Trương Dương một cái, hất tay Lữ Yến rồi, nói: "Tôi tự đi được!"

Nhìn bóng lưng của Tạ Quân Xước, Lữ Yến không khỏi ngây ra.

Trương Dương nói: "Quản lý của khách sạn Bạch Lộ các cô kém quá đấy, một người sống sờ sờ như vậy có thể vào phòng tôi!"

Lữ Yến áy náy nói: "Xin lỗi thị trưởng Trương, đây là tôi thất trách, lát nữa tôi nhất định sẽ phê bình nhân viên trực quầy."

Trương Dương lắc đầu, nói: "Bỏ đi!"

Lữ Yến không nhận ra Tạ Quân Xước, nhưng thấy các anh mặc của cô ta chắc không phải là loại gái làng chơi, vả lại, trong khách sạn Bạch Lộ rất ít khi có chuyện kiểu này, cô ta nói khẽ: "Cô gái này trông thanh thuần như là nữ học sinh vậy! Vừa hay khách sạn chúng tôi có một học sinh trường nghệ thuật vào ở. Cô ta không biết ở đây lấy được quần áo, cho nên mới thuận lời trà trộn vào."

Trương Dương cười nói: "Bỏ đi, tìm nhầm phòng thôi, không cần phải truy cứu!"

...

Khi Tạ Đức Tiêu cho rằng mình khó thoát được tai kiếp thì gã được thả, là Khưu Kim Trụ thả gã ra, tạm giam hai ngày đã làm mòn đi nhuệ khí của Tạ Đức Tiêu, thấy Khưu Kim Trụ thì lộ ra vẻ thật thà hơn nhiều, không dám nói nhiều nữa.

Khưu Kim Trụ nói: "Tạ Đức Tiêu, anh biết mình vì sao lại vào đây không?"

Tạ Đức Tiêu đương nhiên biết, gã rất quy củ, nói: "Biết rồi!" Gã biết mình vì đắc tội với Trương Dương cho nên mới bị bẫy, bị người ta gán cho tôi cướp của mà bị tống vào đây.

Khưu Kim Trụ nói: "Anh không sao rồi, khoa trưởng Chương của Phong Trạch nhất trung vừa tới, nói rằng chỉ là hiểu lầm!"

Tạ Đức Tiêu nói: "Cám ơn đột trưởng Khưu!"

Khưu Kim Trụ nói: "Không cần cảm ơn tôi, anh đi cám ơn thị trưởng Trương ấy!"

Tạ Đức Tiêu cười nói: "Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ tới cám ơn thị trưởng Trương!"

Khưu Kim Trụ nói: "Sau này làm người đừng có ngang ngược, trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ vào."

Tạ Đức Tiêu cũng không quên tới cám ơn Triệu Quốc Đống, gã cho rằng mình có thể được thả là nhờ có Triệu Quốc Đống giúp, nhưng khi vừa nói một chữ cám ơn với Triệu Quốc Đống thì Triệu Quốc Đống lại nói: "Anh đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không giúp được gì cả, phải cám ơn em gái anh ấy!"

"Em gái tôi?" Tạ Đức Tiêu lập tức ngây ra.

Triệu Quốc Đống nói: "Đúng rồi, nếu không phải là cô ta đi cầu phó thị trưởng Trương, lần này anh sẽ không dễ dàng được thả đâu. Em gái anh tốt thật, xả thân cứu anh, sau này nhất định sẽ thành giai thoại!"

Nụ cười trên mặt Tạ Đức Tiêu lập tức biến mất, một cỗ ám ảnh lập tức ép cho gã không thở được.

Triệu Quốc Đống nói: "Sau này phải đối tốt với em gái anh nhé, em gái anh thực sự là hi sinh cho anh quá nhiều!"

Triệu Quốc Đống không nghe thấy gì nữa, gã vội vàng ra khỏi cục công an.

Tiếng còi của xe cảnh sát làm Tạ Đức Tiêu tỉnh lại, gã nhìn thấy em gái Tạ Quân Xước ngồi trong chiếc Audi màu lam vẫy tay với gã, Tạ Đức Tiêu lúc này mới hồi thần lại, kéo cửa xe ngồi vào.

Tạ Quân Xước mặt mày tươi cười, nói: "Anh, họ thật sự thả anh ư!"

Tạ Đức Tiêu sắc mặt âm trầm, nói: "Em đi cầu Trương Dương à?"

Tạ Quân Xước gật đầu.

Tạ Đức Tiêu gầm lên: "Hắn làm gì em?"

Tạ Quân Xước bị tiếng gầm của anh trai khiến cho giật nảy mình, cô ta lập tức minh bạch, anh trai nhất định là hiểm lầm rồi, Tạ Quân Xước nói: "Em không làm gì cả? Em chỉ đi cầu thị trưởng Trương..."

"Em là con gái, sao có thể vứt bỏ tự tôn, anh ngồi tù thì có làm sao? Em có biết sự thanh bạch và danh tiết của nữ hài tử mới là quan trọng nhất không?"

Tạ Quân Xước tức giận hét lên: "Anh nói linh tinh cái gì đó?"

Tạ Đức Tiêu tức giận nhìn Tạ Quân Xước, đột nhiên giơ tay lên tát cho cô ta một cái, đánh cho khuôn mặt trắng nõn của Tạ Quân Xước có thêm năm vết ngón tay, Tạ Quân Xước dùng sức cắn chặt môi, cố gắng khống chế bản thân, không để nước mắt rơi xuống, nhưng vành mắt đã đỏ rực lên. Cô ta đẩy cửa, ôm mắt chạy về phía con ngõ ở đằng xa.

Hai mắt Tạ Đức Tiêu đầy tia máu, gã đấm mạnh một cú lên cửa xe, sau đó lại ngồi vào ghế lái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Dương, thằng súc sinh mày, ta và mày thề không đội trời chung!"

...

Tạ Đức Tiêu mắt đỏ bừng xông vào trong văn phòng của phó thị trưởng Trương, Trương Dương đang ngồi nói chuyện với Phó Trường Chinh, Tạ Đức Tiêu xông vào, mặt tươi cười, có điều nụ cười có chút kỳ quái.

Trương Dương nói: "Tạ Đức Tiêu, anh tới tìm tôi à?"

Tạ Đức Tiêu nghiến răng cười nói: "Phó thị trưởng Trương, tôi là đặc biệt tới cám ơn anh!"

Trương Dương nói: "Bỏ đi, tôi tâm lĩnh là được rồi, giờ tôi không rảnh!"

Tạ Đức Tiêu bước lên trước một bước, nói: "Đâu được? Tôi mang ơn anh, tôi nói sao cũng phải báo đáp!" Tay gã giấu sau lưng nắm chặt con dao sáng loáng, khi Tạ Đức Tiêu chuẩn bị ra tay thì ngoài cửa truyền tới giọng nữ bén nhọn: "Anh! Anh dừng tay lại cho em!"

Tạ Đức Tiêu bị tiếng hét của em gái khiến cho giật bắn mình, trong lòng y vốn có áp lực cực lớn, tiếng hét của Tạ Quân Xước khiến gã sợ hãi vạn phần, con dao ở trong tay keng một cái rơi xuống đất.

Phó Trường Chinh nhìn thấy con dao sáng loáng thì lao lên cướp, Tạ Đức Tiêu phát giác sự tình bại lộ, dứt khoát hạ quyết tâm, nhấc chân đá Phó Trường Chinh ra, gã cúi xuống muốn nhặt dao, ngón tay vừa chạm vào đuôi dao thì Trương Dương đã đi tới trước mặt gã, nhẹ nhàng đá con dao ra. Con dao vừa hay rơi xuống cạnh Tạ Quân Xước, cô ta cúi xuống nhặt lên.

Tạ Đức Tiêu thấy dao không còn, chuyện đã tới nước này, gã bất chấp tất cả, liều mạng lao về phía Trương Dương, bị Trương Dương đá một cái vào bụng, Trương Dương vốn không muốn động thủ, nhưng thằng cha này thực sự là quá đáng ghét, không ngời lại chạy tới văn phòng thị trưởng mưu hại mình, thật sự là gan to tày trời, một cước này đá không nhẹ. Tạ Đức Tiêu bị đá cho nằm bệt ra đất, nhất thời mất đi sức chiến đấu, không bò dậy nổi.

Phó Trường Chinh từ dưới đất bò dậy, gã hậm hực nói: "Tôi đi gọi cảnh vệ!"

Tạ Quân Xước mặt đã không còn chút huyết sắc nào, cô ta đứng chặn ở cửa, đóng cửa phòng lại, cô ta hiểu pháp luật, hành vi của anh trai hôm nay đã vi phạm pháp luật, hơn nữa còn là trọng tội, ý đồ mưu sát phó thị trưởng, cái này không phải là chuyện chơi. Tạ Quân Xước bị anh trai tát cho một cái, ủy khuất tới cực điểm, cho nên đẩy cửa xe chạy ra, nhưng chạy chưa được bao xa thì lại thấy chuyện này không ổn, cô ta chỉ có một người anh trai, hơn nữa Tạ Đức Tiêu chiếu cố cô ta từ nhỏ tới lớn, đặc biệt yêu thương cô ta, người khác chỉ cần dám khi phụ cô ta, Tạ Đức Tiêu sẽ liền mạng đòi lại công đạo. Tạ Quân Xước càng nghĩ càng thấy sợ, cô ta lo anh trai dưới cơn tức giận lại làm ra chuyện không có lý trí, Tạ Quân Xước sau khi quay lại thì thấy xe Audi của anh trai đã biến mất, cô ta suy đoán chỉ có một khả năng, anh trai có tám chín phần mười là đi tìm Trương Dương đòi lại công đạo rồi, cho nên vội vàng bắt xe đuổi theo.

Tạ Quân Xước nuốt lệ nói: "Thị trưởng Trương, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh, đừng gọi cảnh vệ!" Cô ta quỳ xuống rồi.

Phó Trường Chinh nói: "Đứng dậy, còn lằng nhằng nữa là bắt cả cô luôn đó!"

Trương Dương nói: "Tiểu Phó, ra ngoài xem thế nào, chuyện này trước tiên đừng làm ầm ĩ!"

Phó Trường Chinh ngây ra, gã đối với ý tứ của lãnh đạo vẫn khá là thấu triệt, gật đầu rồi nói với Tạ Quân Xước: "Tôi ra ngoài xem, động tĩnh vừa rồi đã khiến bảo vệ chạy tới!"

Tạ Quân Xước lo gã lừa mình, vẫn quật cường cản ở đó.

Trương Dương nói: "Cô còn quỳ nữa thì tôi lập tức gọi cảnh sát đấy!"

Tạ Quân Xước nghe thấy hắn nói vậy, chỉ đành tránh khỏi cửa.

Phó Trường Chinh đi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy hai bảo vệ chạy tới, Phó Trường Chinh án chiếu theo ý tứ của Trương Dương, xua tay nói: "Không có chuyện gì, thị trưởng Trương đang xử lý tranh chấp!"

Tạ Đức Tiêu lại gào lên: "Trương Dương, thằng súc sinh mày, mày không phải là người..." Trương Dương bị gã gào thét khiến cho bực bội, đá một cước lên người gã, Tạ Đức Tiêu cứ vậy há hốc miệng, cổ nổi gân xanh, nhưng không hét ra được tiếng nói.

Tạ Quân Xước bước tới đỡ anh trai, mắt lệ chứa chan nhìn Trương Dương: "Xin lỗi thị trưởng Trương, xin lỗi! Anh tôi hiểu lầm thôi!"

Trương Dương nhíu mày, quay về trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, thở dài: "Tạ Đức Tiêu, anh lớn vậy rồi mà sao không có não à? Tôi làm gì anh mà anh không ngờ lại cầm dao xông vào văn phòng mưu hại tôi?"

Tạ Đức Tiêu trừng mắt lườm Trương Dương, vẻ mặt như hận đến nỗi không thể nuốt sống hắn.

Trương Dương nói: "Tạ Quân Xước, cô giải thích với anh cô đi, nói chuyện này cho rõ ràng!"

Tạ Quân Xước cắn môi, chuyện này quả thật có chút khó nói: "Tôi có thể dẫn anh tôi ra ngoài nói không?"

Trương Dương lắc đầu: "Nói luôn ở đây đi, dẫu sao thì tất cả đều có mặt, có gì mà không thể nói rõ được chứ?"

Tạ Quân Xước bất lực, chỉ đành ở trước mặt Trương Dương kể lại tất cả những gì xảy ra tối qua cho Tạ Đức Tiêu, Tạ Đức Tiêu bị Trương Dương chế trụ, gã không muốn nghe cũng không được, sau khi nghe xong, trong lòng đã bắt đầu chột dạ, xem ra Trương Dương quả thật không làm gì em gái mình.

Những gì Tạ Quân Xước nói đều là sự thực, Trương Dương ở bên cạnh nghe, nhớ tới hành vi của Tạ Quân Xước tối qua không khỏi mỉm cười, đợi khi cô ta nói xong, hắn lại hỏi: "Có chuyện này tôi không hiểu, một nữ hài tử như cô sao lại biết được tôi sống ở đâu?"

Tạ Quân Xước do dự không nói gì.

Trương Dương liền uy hiếp: "Chuyện hôm nay cô đều thấy rồi đó, nếu như không nói rõ chuyện này cho tôi hay, kết quả sau cùng thế nào, hai anh em cô hãy chuẩn bị tư tưởng đi!"

Tạ Quân Xước nghĩ một lát rồi lí nhí nói: "Cục trưởng Triệu nói cho tôi biết!"

"Triệu Quốc Đống?"

Tạ Quân Xước gật đầu: "Tôi tìm anh ta nhờ anh ta giúp anh tôi, anh ta nói với tôi rằng, chuyện của anh tôi là do anh bẫy!"

Trương Dương bật cười: "Quả nhiên là gã, tôi cảm thấy một cô bé như cô làm sao mà có được năng lực đó!" Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Tạ Đức Tiêu, vỗ một cái lên người gã, huyệt câm của Tạ Đức Tiêu lập tức được giải, gã lúc này cảm thấy sợ rồi, những lời vừa rồi của em gái đã chứng minh, mình rất có khả năng đã trách lầm Trương Dương, gã sở dĩ nộ hỏa trùng thiên, tới tìm Trương Dương liều mãng cũng là bởi vì Triệu Quốc Đống nói những lời đó, mình rõ ràng là bị Triệu Quốc Đống lợi dụng. Với công phu vừa rồi mà Trương Dương thể hiện, mình tìm người ta liều mạng chỉ có được táng mạng.

Trương Dương nói: "Tạ Đức Tiêu, anh tìm tôi liều mạng, có phải là là do Triệu Quốc Đống xúi giục không?"

Tạ Đức Tiêu im lặng không nói gì, gã đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Trương Dương gọi gã lại: "Cứ vậy mà đi ra, chuyện vừa rồi anh tưởng cứ thế là xong ư?"

Tạ Đức Tiêu dừng bước, ủ rũ nói: "Thị trưởng Trương, muốn đánh muốn giết tùy anh, chuyện mà tôi làm, tôi tự gánh trách nhiệm!"

Tạ Quân Xước nuốt lệ nói: "Thị trưởng Trương..."

Trương Dương vội vàng nói: "Thôi, cô đừng có lại quỳ ra đó, dưới gối nam nhi có hoàng kim, mà nữ hài tử thì cũng không thể quỳ trước mặt người ta được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.