Khi Đỗ Thiên Dã vì chuyện của Trương Dương chạy đôn chạy đáo, thì Trương đại quan lại cùng An Ngữ Thần đưa Tần Hoan đi chèo thuyền ở hồ Nho Vân, dường như việc này chẳng có liên quan gì đến hắn vậy. Tần Hoan vừa hồi phục sức khỏe, ngồi trên thuyền nghịch nước, cười khanh khách.
An Ngữ Thần một tay giữ lấy Tần Hoan, sợ đứa trẻ không cẩn thận rớt xuống hồ.
Trương Dương nhắm mắt, đầu dựa vào ghế, môi nở nụ cười, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn.
An Ngữ Thần cuối cùng không nhịn nổi nữa nói: “Nếu còn phơi nắng nữa thì cái mặt của anh có thể chảy cả mỡ ra rồi đấy!”
Trương Dương cười một tiếng, nhưng vẫn nhắm nghiền hai mắt: “Thật là thoải mái, gió lộng trăng sáng, mát rượi con người!”
“Trăng sáng cái đầu anh ấy, anh thử mở mắt ra xem nào, giờ là giữa trưa, mặt trời đang ở trên cao kia kìa!”
Tần Hoan cười ha ha nói: “Cha à, giờ cha còn không phân biệt được đêm với ngày nữa rồi!”
Trương Dương ngồi thẳng dậy, mở hai con mắt. Ánh mặt trời sáng chói chiếu vào mắt làm cho hắn nheo lại: “có biết cái gì gọi là không làm quan người nhẹ nhõm không? Đây là cảm giác lúc này của tôi!”
An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, cô đương nhiên biết được áp lực mà giờ Trương Dương phải chịu, và tất cả điều này đều do mình gây ra, cô cắn cắn môi, lộ ra một nụ cười hiền dịu: “Trong thành phố chẳng xử lí anh, anh vẫn là chủ nhiệm phòng chiêu thương!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058308/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.