Chương trước
Chương sau
Văn Hạo Nam gặp được Tần Manh Manh ở ngoài phòng giám hộ. Tần Manh Manh lúc đó đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô nhìn Tần Hoan qua tấm kính, trên mặt mỉm nụ cười ấm áp, mặc dù cô không thể lại gần con trai, nhưng với tình hình của bác sĩ và y tá phản ánh lại, tình trạng sau phẫu thuật của Tần Hoan rất ổn định, không hề có triệu chứng bất thường nào xảy ra. Giờ đây điều cô cần có là nhẫn nại chờ đợi, tạm thời không thể cô vào phòng giám hộ, cũng là vì cẩn thận, Vu Tử Lương không dám mạo hiểm, phẫu thuật lần này rất quan trọng với ông, ông ta nhất định phải bảo đảm không có chút sai sót gì, Vu Tử Lương dù muộn rồi cũng không dám rời khỏi bệnh viện, đích thân trực ban để kịp thời ứng phó với những việc xuất hiện ngoài ý muốn.

Tần Manh Manh khó khăn lắm mới khuyên được Từ Lập Hoa ra về, là mẹ, cô có trách nhiệm túc trực ở đây, cô không muốn làm phiền người khác.

Văn Hạo Nam nhẹ nhàng đến đằng sau cô, cách tấm cửa kính nhìn Tần Hoan, nhẹ nhàng nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công?”

Tần Manh Manh không hề vì anh ta đến mà thay đổi thái độ, nhẹ nhàng gật đầu: “Rất thành công, bác sĩ nói nó nhất định sẽ bình phục.”

Văn Hạo Nam nói: “Vậy thì tốt quá!”

“Cảm ơn!” Ngữ khí của Tần Manh Manh đầy xa cách.

Văn Hạo Nam nói: “Giữa chúng ta không cần phải nói câu này!”

Tần Manh Manh nói: “Nói câu này, ít nhất chứng minh rằng tôi xem anh là bạn, nếu như đến câu này cũng không muốn nói, thì tôi không muốn gặp mặt anh!”

“Manh Manh, tại sao em lại đối xử thế này với anh?”

Tần Manh Manh chỉ cuối con đường, cô bước ra đó trước, Văn Hạo Nam bước theo sau, đến trước cửa kính, Tần Manh Manh vuốt sợi tóc tung bay trong gió, rồi bện thành một cái đuôi rất thành thục.

Ngọn gió đêm thổi hương thơm từ mái tóc cô tới chỗ Văn Hạo Nam, trong ánh mắt Văn Hạo Nam tỏ rõ sự âu yếm.

Tần Manh Manh nói: “Hạo Nam, lí do tôi đồng ý găp anh, là muốn nói rõ với anh, tôi hi vọng về sau anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi không xứng đáng với anh!”

Văn Hạo Nam khống chế cảm xúc của mình: “Manh Manh, em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa? Anh không để ý, anh yêu Tiểu Hoan, anh tin rằng Tiểu Hoan cũng sẽ thích anh, anh có thể làm được điều đó, anh không bận tâm trước kia đã từng xảy ra chuyện gì với em, anh chỉ cần em cùng với anh tạo nên tương lai riêng của hai người!”

Ánh mắt Tần Manh Manh nhìn Hạo Nam: “Tương lai của tôi chính là Tiểu Hoan, thế giới này không ai có thể quan trọng hơn nó. Trong lòng tôi, ngoài Tiểu Hoan, cũng không có vị trí của bất kì ai khác nữa, Hạo Nam, anh là một người đàn ông ưu tú, tôi không xứng với anh, từ lúc bắt đầu, sự gặp gỡ của chúng ta đã là một sự sai lầm, tôi không yêu anh, cũng chưa từng yêu anh.”

Gương mặt tuấn tú của Văn Hạo Nam nhăn lại, trong lòng như bị cứa một nhát dao rất sâu, câu nói của Tần Manh Manh đã làm anh ta cảm thấy bị xúc phạm, anh ta là một người kiêu ngạo, khi mới quen Tần Manh Manh, anh ta không hề có quá nhiều cảm giác, nhưng sự lạnh lùng của Tần Manh Manh, sự xuất hiện chớp nhoáng của Tần Manh Manh, đã hấp dẫn anh ta, càng không đạt được càng làm cho anh ta hiếu thắng, Văn Hạo Nam lần đầu tiên trong đời có cảm xúc này với một người con gái. Văn Hạo Nam nói: “Manh Manh, anh không tin em không hề có cảm giác với anh, chúng ta đã biết nhau một thời gian, anh tin em nhất định cũng có tình cảm với anh.”

Tần Manh Manh thở dài nói: “Hạo Nam, tôi không phủ nhận anh là một người đàn ông hấp dẫn, nhưng anh phải làm rõ một việc, tôi không phải là một cô gái trẻ thuần khiết, tôi là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi. Từ giờ trở đi, việc gì của tôi cũng sẽ phải xoay quanh con trai tôi, người đầu tiên tôi nghĩ đến là con trai tôi, anh thử hỏi bản thân anh xem, anh có thể chịu đựng nổi điều đó không?”

“Anh chịu được! Anh có thể hiểu em!” Văn Hạo Nam lớn tiếng nói.

Tần Manh Manh lắc đầu, người trưởng thành như Văn Hạo Nam, bước vào chuyện tình cảm cũng có những sự xúc động nông nổi như thế này, Tần Manh Manh nói: “Hạo Nam, để cho chúng ta làm bạn, đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa, tình cảm đối với tôi chỉ là một thứ nguy hiểm, tôi không muốn chạm vào, và cũng sẽ không chạm vào!”

Văn Hạo Nam nhìn đôi mắt của Tần Manh Manh, anh ta muốn tìm một chút tình cảm thuộc về mình, nhưng anh ta đã thất vọng, dừng một lúc lâu, Văn Hạo Nam đứng thẳng lưng, là một người đàn ông, anh ta cần phải giữ lòng tự trọng của mình: “Anh hiểu rồi…”

Anh ta bước từng bước lớn về phía đằng xa, không hề quay đầu lại, và cũng không phát hiện ra rằng, trên gương mặt Tần Manh Manh có một giọt lệ đang rơi xuống….

-----oOo-----

An Ngữ Thần và Kiều Mộng Yên cùng nhau xuất hiện trước mặt Trương Dương, trong tay của An Ngữ Thành cầm một cái túi giấy lớn, vất vào lòng Trương Dương: “Sự phụ, tặng sự phụ đấy!”

Trương Dương cười lớn: “Đồ đệ ngoan, lại mua quần áo cho ta rồi!” Rồi hắn quay sang nói với Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ cũng thấy rồi đấy, đây không phải là nhận hối lộ đâu nhé!”

An Ngữ Thần lườm hắn ta: “Tôi mà còn phải đi hối lộ anh à? Tôi có phải ăn no rửng mỡ đâu!”

Trương Dương cười nói: “Tôi để bí thư Đỗ ra làm người chứng nhận, tôn trọng cô thế còn gì!”

Kiều Mộng Yên và An Ngữ Thần cùng cười. Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Đúng là miệng anh chẳng nói được điều gì tốt đẹp!”

An Ngữ Thần đói rồi, vừa ngồi xuống là đã ăn chẳng chút khách khí gì, cô ấy nhìn cơm canh trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Kì lạ thật, tôi đến rất bất ngờ mà, chỉ liên hệ với tổng giám đốc Kiều thôi, sao anh lại biết chứ?” Cô quay đầu nhìn Kiều Mộng Yên.

Kiều Mộng Yên vội vàng giải thích: “Tôi không nói gì cả, cô đừng nhìn tôi như vậy!”

An Ngữ Thần lại nói với Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ, cán bộ lớn như anh không thể nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì? Bàn tiệc này có phải chuẩn bị cho chúng tôi không?”

Hạo Nam, nhưng Hạo Nam không đến, vì thể Trương Dương sửa thành mời hai cô!” Bí thư Đỗ không nói dối, mức độ giả dối vừa đủ, rõ ràng là Văn Hạo Nam đến rồi, nhưng y lại nói anh ta không đến, lời nói dối này thật là cao thủ.

An Ngữ Thần trừng mắt với Trương Dương: “Biết ngay là anh không tốt bụng vậy mà! Hóa ra là mời người ta người ta không đến, mới đến lượt chúng tôi dọn đĩa.”

“Tôi nói này, nha đầu, cô nói kiểu gì vậy chứ? Cái gì gọi là dọn đĩa? Cô xem bàn ăn này đã động gì vào chưa? Coi như cô có phúc đấy, mới được ăn sơn hào hải vị như thế này, nếu là mời cô không thì tôi nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra mười mấy tệ mua thịt nướng thôi!”

An Ngữ Thần không tức giận mà lại nói: “Thật ra những thức ăn này còn không ngon bằng thịt nướng kìa!” rồi cô quay sang nói với Đỗ Thiên Dã: “Mọi người đều nói các quan chức đại lục rất lãng phí, hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến rồi. Hai người mà gọi nhiều đồ ăn thế này, hai người có ăn hết được không? Thật là lãng phí đó!” Một câu nói làm cho Đỗ Thiên Dã cũng phải đỏ mặt.

Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi chẳng giấu gì các cô, bàn ăn này là để mời Văn 

Trương Dương mắng: “Có thứ ăn là được rồi, đừng lằng nhằng nhiều vậy, ở đây mà cô còn ra vẻ như thế, cô nói cô là thiên kim của tầng lớp tư bản, đến đây nói với chúng tôi vấn đề này, cô hiểu gì chứ?”

Kiều Mộng Yên không muốn để họ cứ đấu khẩu như vậy, cười nói: “Được rồi, Trương Dương, An tiểu thư từ xa đến đây, còn mua quà cho anh, anh nhường cô ấy một chút không được sao? Lại là sư phụ của người ta nữa chứ!”

“Tôi là sư phụ cũng không thể để cô ấy bắt nạt vậy!” Trương Dương nói như vậy, nhưng lai gắp một cái đùi gà bỏ vào bát An Ngữ Thần nói: “Nha đầu, ăn đi đã, ăn no rồi mới có sức cãi nhau với tôi!”

An Ngữ Thần lườm hắn, rồi ánh mắt dịu dàng hẳn lại.

Kiều Mộng Yên và Đỗ Thiên Dã ở bên cạnh cảm thấy hình như quan hệ sư đồ này có gì bất bình thường, trong lòng Đỗ Thiên Dã thầm nói tiểu tử nhà anh không đến nỗi ngay cả đồ đệ nữ của mình cũng không bỏ qua chứ? Kiều Mộng Yên tầm nói, nếu ai thích tên này thật là đáng thương, trái tim của hắn biến thành cả vườn hoa mất rồi.

Trương Dương lại gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Kiều Mộng Yên nói: “Đều là khách cả, tôi gắp mỗi bát một cái cho công bằng, chúng ta không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, nếu không thì nhất định tổng giám đốc Kiểu không vui.”

Kiều Mộng Yên đúng thật là phục tên này, hắn lấy tư cách gì gắp đồ ăn cho mình chứ, hơn nữa gắp đồ ăn cho người khác không biết dùng đũa riêng sao? Mặt cô đỏ lên, cắn cắn môi, đang muốn mở miệng nói.

Trương Dương cướp lời: “Gì đó nhỉ…Cô yên tâm đi, tôi không bị bệnh, cô biết đấy, tôi không bị bệnh!”

Kiều Mộng Yên bị hắn làm cho không nói được gì, không biết phải ứng phó thế nào.

Đỗ Thiên Dã chỉ có một lời bình luận với hành động này của Trương Dương, đó là vô sỉ, Kiều Mộng Yên là vợ chưa cưới của Từ Gia Dũng, Trương Dương làm như vậy, chẳng phải báo thù Từ Gia Dũng hay sao? Nếu như thế thật, thì tiểu tử này thật là không thấu tình đạt lí chút nào, Kiều Mộng Yên cũng chẳng đắc tội với hắn ta, có điều nghĩ đến bối cảnh gia đình Từ Mộng Yên, Đỗ Thiên Dã ý thức được phải nhắc nhở tên tiểu tử này một chút, Kiều gia không phải là chỗ để anh ta có thể dây vào.

An Ngữ Thần cười khanh khách nói: “Sư phụ, anh cũng không sợ tôi bảo anh bẩn à!”

Trương Dương nói: “Tôi là người của huyện Xuân Dương, đời đời kiếp kiếp đều là nông dân trồng ruộng, không nhiều điều kiêng kị như các cô, muốn ăn thì ăn!” Hắn cười hì hì rót ra một cốc rượu đầy, rồi cụng li với Đỗ Thiên Dã, hai người lại uống rượu với nhau.

Kiều Mộng Yên nhìn cái cánh gà trong bát, rồi lại nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Trương Dương, chỉ muốn vất cái cánh gà này vào mặt hắn ta, quay sang nhìn An Ngữ Thần đang gặm đùi gà một cách ngon lành. Chẳng hề để ý đến việc trên đó có thể bị dính nước miếng của Trương Dương. Kiều Mộng Yên là một người rất thông minh, cô gắp miếng cánh gà sang bát của An Ngữ Thần, nói: “An tiểu thư ăn đi, tôi không thích ăn gà!”

Mặc dù ngoài mặt An Ngữ Thần cứ trẻ con, nhưng cô ta không phải là kẻ ngốc, cười nói: “Cô ghét anh ta dùng đũa của mình gắp thức ăn cho cô!”

Kiều Mộng Yên bị nói toạc móng heo ngay giữa chợ, mặt đỏ lên.

Trương Dương mở miệng than thở: “Thật là tổn thương quá đi! Tôi nói cô này Kiều Mộng Yên, đến bao giờ cô mới không kì thị tôi được vậy?”

An Ngữ Thần nói: “Vậy thì trước tiên anh đừng làm những việc để cho người ta kì thị chứ.”

Kiều Mộng Yên lúc này đã bình tĩnh lại, nhấc cốc rượu lên cười nói: “Là chủ nhiệm Trương cứ thích ép người khác mới đúng!”

An Ngữ Thần nói: “Điểm này tôi rất thích cách phân đồ ăn của người Tây!”

Trương Dương nói: “Chẳng sao cả đâu, chúng tôi chẳng để ý nhiều đến thế, nếu như mọi người muốn ăn riêng, thì về sau tôi không dám mời mọi người đi ăn nữa.”

-----oOo-----

Đỗ Thiên Dã nói: “An tiểu thư lần này đến đây là vì chuyện gì thế?” Thật ra y từ việc Kiều Mộng Yên đón An Ngữ Thần đã đoán ra được ít nhiều, lần này An Ngữ Thần đến Giang Thành có đến tám phần là vì chuyện của quảng trường thương mại chùa Nam Lâm.

Quả nhiên là như vậy, An Ngữ Thần nói: “Chẳng phải là vì chuyện của quảng trường Nam Lâm Tự sao, tôi đã được lệnh của công ty, đến đây xem tiến độ công trình, đương nhiên nhân tiện đi thăm Thanh Sơn luôn.”

Kiều Mộng Yên nói: “Tiến độ công trình quảng trường Nam Lâm Tự rất thuận lợi, không lâu sau sẽ trở thành điểm sáng trên bầu trời Giang Thành.”

Đỗ Thiên Dã gật đầu, với tương lai của Giang Thành y cũng rất xem trọng, Giang Thành có nhân khẩu đứng thứ hai toàn Bình Hải, đây là một tập đoàn người tiêu dùng lớn, cùng với sự khai phá du lịch, những du khách đến thăm Giang Thành lúc này càng ngày càng nhiều, điều này sẽ đẩy nhanh tốc độ phát triển thương nghiệp.

Trương Dương nói: “Gần đây tổng giám đốc Kiều thật là đắc ý, tôi nghe nói bên Lam Tinh cũng đã có người đến.”

Kiều Mộng Yên nói: “Chẳng phải là nhờ phúc của chủ nhiệm Trương sao, vì thế nên mới hợp tác được với tập đoàn Lam Tinh, may mà anh làm cầu ở giữa, giờ đây cáp dẫn nước thiết bị bên Hàn đã vận chuyện đến Giang Thành rồi, lần này Kim Thượng Nguyên tiên sinh đến đây, là để khảo sát tình hình.”

Đỗ Thiên Dã đáp: “Hiệu suất cũng cao lắm đó, cũng có nghĩa là tuần sau các cô có thể sản xuất màn hình đầu tiên của Lam Tinh rồi?”

Kiều Mộng Yên nói: “Thứ chúng tôi sản xuất đầu tiên là CRT, ngoài ra còn có mấy nhà để xe đang xây nữa, Kim tiên sinh rất hài lòng với tình hình của tập đoàn chúng tôi, ông dự định rằng sẽ hợp tác lâu dài với chúng tôi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Kiều tiểu thư đúng thật đã tạo một bước đi đầu tốt đẹp cho Giang Thành, Lam Tinh có một sức ảnh hướng rất lớn với các nước châu Á và cả trên thế giới, đợi đến khi những xưởng sản xuất của họ được xây lên, ảnh hưởng của Giang Thành chúng ta đối với ngành điện từ cả nước sẽ tăng hơn rất nhiều.”

Điều Mộng Yên nói: “Đây đều là công lao của chủ nhiệm Trương cả, không chỉ Lam Tinh, còn có cả tập đoàn Thiên Kiêu nữa, còn cả tập đoàn Hải Đức, những tập đoàn này đầu tư vào Giang Thành, đã làm cho ảnh hưởng trong nước của Giang Thành ngày càng lớn, là một trong những nhà đầu tư vào Giang Thành, tôi cảm thấy rằng khu khai phá đang ngày càng biến đổi mạnh mẽ.”

Những lời này của Kiều Mộng Yên đều khen Trương Dương cả, Trương Dương nghe mà ong cả đầu, nghĩ đi nghĩ lại, mình thật sự làm khá được ở phòng chiêu thương đấy chứ, có điều mọi người đều có thói quen bỏ ngoài tai những thành tích của hắn mà chỉ nhăm nhe vào lỗi lầm của hắn.

An Ngữ Thần đột nhiên xen vào: “Sư phụ, anh có nhiều thành tích chính trị thế này, nhất định là thăng quan rồi, gì ấy nhỉ, giờ chẳng phải là chính sở rồi sao?”

-----oOo-----

An Ngữ Thần quả thật là chẳng biết lựa lời mà nói gì hết, từ ngay Trương Dương lên được chức phó sở, bèn bắt đầu dừng bước không tiến được lên nữa, đương nhiên điều này có liên quan đến quy định trong thể chế, nếu nói thật ra, thì tốc độ thăng tiến của Trương đại quan đã rất nhanh rồi, từ một người chẳng là ai trong vòng hai năm lên được chức phó sở, và nhảy vào được vị trí phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, tốc độ này có thể dùng hình tượng tên bắn để hình dung.

Trương Dương trừng mắt với An Ngữ Thần: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa!”

Kiều MỘng Yên cười nói: “Người không nên tham quá, năm nay anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Với độ tuổi thế này, mà đã đạt được cấp vậy có gì chưa bằng lòng chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng có gì không bằng lòng, tôi cũng chẳng phải là một người tham quyền háo sắc, tôi chỉ cảm thấy rằng, cán bộ như tôi mà không được trọng dụng, là một sự tổn thất lớn cho Giang Thành, là tổn thất lớn đối với lão bách tính Bình Hải…”

Kiều Mộng Yên và An Ngữ Thần đồng thanh nói: “Là tổn thất lớn cho cả nhân dân Trung Quốc!”

Trương Dương mặt cười nhăn nhở nhìn Kiều Mộng Yên: “Hay là cô gọi điện thoại cho Kiều lão, cho tôi cái chứ thị trưởng gì đó tôi làm xem thế nào!”

Đỗ Thiên Dã thật sự là phục hắn ta, cái miệng của hắn không kiêng kị bất cứ lời nào hết.

Kiều Mộng Yên tiếp xúc với Trương Dương càng nhiều, thì càng hiểu hắn, đương nhiên không tin những lời hắn nói, mỉm cười đáp: “Có cần gì phải phiền phức vậy? Nhạc phụ tương lai của anh là tỉnh trưởng Bình Hải, cha nuôi của anh là phó thủ tướng Văn, muốn thăng quan tiến chức thì đâu cần phải đi đường vòng như vậy!”

Trương Dương thở dài nói: “Trong thiên hạ này, những người không dựa vào ô dù, mà dựa vào sự nỗ lực bản thân như tôi thật sự quá ít ỏi, các cô nói xem có phải tôi rất xuất sắc không?”

Đỗ Thiên Dã cũng thật bó tay với cái mặt dày của hắn: “Dù sao thì tôi không cảm thấy vậy.”

Kiều Mộng Yên nói: “Tôi cũng không thấy vậy.”

An Ngữ Thần lắc đầu: “Tôi cũng thế!”

-----oOo-----

Đêm đó An Ngữ Thần cùng Trương Dương đi đến khu biệt thự gỗ, tính cô ấy rất ngây thơ, không để ý người ta nói gì về mình, còn Trương Dương thì càng chẳng thèm để ý, danh tiếng của hắn ở gt vốn đã chẳng ra gì, kệ người khác nói gì thì nói, xấu chút nữa cũng chẳng sao.

Mấy người chia tay ở ngoài khách sạn, Kiều Mộng Yên đưa Đỗ Thiên Dã về khu nhà thị ủy, Trương Dương lái xe đưa An Ngữ Thần đến biệt thự gỗ.

Khi chiếc xe Jeep đến Nam Hồ Túy, bỗng nhiên chết máy, Trương Dương xuống xe, nhấc mui xe lên xem. Đáng tiếc hắn chẳng hiểu gì về xe hơi cả.

An Ngữ Thần mở cửa xe nhảy xuống nói: “Sao thế? Cái xe nát này của anh toàn dở chứng!”

Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa, có thể là bị va chạm mấy lần nên máy ở trong có vấn đề rồi, dạo gần đây thường xuyên leo trèo vào ổ gà ổ trâu, thật là phiền phức quá đi!”

Gió bên hồ rất lớn, An Ngữ Thần chỉ mặc chiếc áo mỏng, đứng một lúc bị gió thổi hắt xì hơi mấy cái.

Dt đi đến đằng sau xe lấy bộ quần áo thể dục cho An Ngữ Thần mặc vào, chỉ căn biệt thự sáng đèn đằng xa rồi nói: “Không còn xa nữa đâu, chúng ta đi bộ ra đó đi!”

An Ngữ Thần gật đầu, cô lấy hành lí từ trong xe xuống, Trương Dương khóa xe cẩn thận, giúp cô cầm hành lí, hai người men theo bờ hồ bước chầm chậm, Trương Dương nói: “Mẹ tôi ở nhà đấy!”

An Ngữ Thần lúc này mới phát hiện mẹ của Trương Dương cũng ở Giang Thành, ngay lập tức dừng bước, hơi lưỡng lự nói: “Trương Dương, dì Từ có ở đây à, tôi thấy, tôi về ở khách sạn thì tốt hơn!”

Trương Dương nói: “Sao thế?” Hắn nhìn thấy thái độ của An Ngữ Thần mới nhớ lại năm nào An Ngữ Thần giả làm bạn gái hắn ta, liền cười ha ha.

An Ngữ Thần đỏ mặt nói: “Mẹ anh không thích tôi đâu!”

Trương Dương nói: “Cô là đồ đệ của tôi, có phải là vợ tôi đâu cơ chứ, bà thích cô hay không đâu có liên quan gì đến cô?”

An Ngữ Thần nói: “Vì tôi là đồ đệ của anh, vì thế nên mới không muốn làm anh mất mặt!”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi, việc đó đã qua lâu vậy rồi, mẹ tôi đã quên từ lâu rồi, hơn nữa hai người đâu phải lần đầu tiên gặp nhau, lần nào bà cũng rất khách sáo với cô, cô còn sợ gì? Có phải là làm việc gì không dám ngẩng đầu nhìn mọi người đâu!”

An Ngữ Thần nghe hắn nói vậy ngay lập tức cảm thấy dũng cảm hẳn lên, đúng vậy, mình sợ gì cơ chứ? Sao cô ấy lại sợ mẹ của Trương Dương cơ chứ?

Từ Lập Hoa không ngờ con trai mình đưa An Ngữ Thần về, đúng giống như An Ngữ Thần nói, ngay từ đầu ấn tượng của Từ Lập Hoa với cô đã không tốt, nhưng ngoài mặt Từ Lập Hoa rất khách sáo, bà càng khách sáo, An Ngữ Thần càng cảm thấy ngại ngùng.

May mà Từ Nhân Như và An Ngữ Thần đều rất quen thuộc, khi cô đi đến Hồng Kong, An Ngữ Thần đối tiếp cô rất nồng hậu, giờ đây An Ngữ Thần đến Giang Thành, thì cô ta cũng phải đối đáp trả.

Khi Hồ Nhân Như chuẩn bị phòng cho An Ngữ Thần, Từ Lập Hoa kéo Trương Dương đến một bên nói: “Cái thằng tiểu tử thối này, thế này làm sao được!”

“Con thế nào ạ?” Trương Dương biết rằng mẹ mình lại sắp lên lớp, hắn xua tay nói: “Mẹ ơi mẹ đừng nói nữa, con biết mình phải làm thế nào mà, mẹ yên tâm, An Ngữ Thần là đồ đệ của con, người ta từ Hồng Kong đến đây, con không thể nào để cho người ta cù bất cù bơ được, mẹ đừng nghĩ linh tinh nhé, trước kia nói là bạn gái của con, nhưng chỉ là trêu mẹ thôi, thật ra giữa chúng con không có gì cả!”

Từ Lập Hoa bán tín bán nghi nhìn con trai mình. Thằng con trai này của bà thật là lắm con gái ở xung quanh, Từ Lập Hoa thật không yên tâm, bà trịnh trọng nói: “Con trai à, người ta đều là con gái nhà tử tế, chúng ta không thể làm hại người ta đâu!”

Trương Dương cười đau khổ nói: “Mẹ à, có mẹ đứng nhìn ở bên ngoài, còn có gì mà không yên tâm chứ, thế này đi ạ, tối nay con ngủ ở căn phòng nhỏ chỗ cửa, mẹ khó cửa vào, để con ở ngoài được chưa?”

Từ lập Hoa dùng ngón tay chỉ vào đầu hắn: “Nếu như con dám làm chuyện gì xấu, thì mẹ sẽ từ con đấy!”

Trương Dương thật sự đã ra căn phong nhỏ chỗ cửa ra vào, dù sao thì mẹ cũng chẳng ở Giang Thành được mấy ngày nữa, hắn vẫn phải làm cho bà yên tâm, nói thật lòng, Trương đại quan gần đây nhịn đến khó chịu, có mẹ đứng nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cơ hội của hắn và Từ Nhân Như không có chút nào.

Một mình nằm trên chiếc giường nhỏ, bật ti vi, nghĩ ngợi linh tinh, mấy tiết mục trên ti vi chẳng phải là quảng cáo thì cũng là thời sự, Trương Dương tắt ti vi, mở cánh cửa phòng đi ra ngoài. Lúc này gió đã nhẹ đi, đêm đã về khuya, chẳng có bóng người, trên nền trời đen kịt điểm một vài vì tinh tú lấp lánh, bầu trời đêm khi còn ở đời Tùy chẳng khác gì với bây giờ, ngước mắt nhìn dải ngân hà, sẽ làm cho người ta có cảm giác rằng, hình như tất cả mọi việc đều chưa hề thay đổi.

Khi mới đến thế giới này, Trương Dương từng nghĩ nếu như mọi việc chưa từng thay đổi thì tốt biết bao, nhưng hắn ở thế giới này ngày càng lâu, càng quên đi quá khứ bản thân, có điều, có một điểm hắn có thể chắc chắn, hắn càng ngày càng thích thế giới này.

Ánh đèn vàng chiếu ra từ ô cửa sổ tòa biệt thự, Trương Dương thấy ở cửa sổ, Hồ Nhân Như và An Ngữ Thần đang kề vai đứng, hai người đều đang nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười, mẹ hắn đã đuổi cái tên có nhân tố không an định này ra khỏi biệt thự, xem ra bà thật sự không tin tưởng con trai mình rồi.

Trương Dương nhẹ nhàng nói: “Ngủ thôi! Ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp!” 

-----oOo-----

Trương đại quan nhất định không thể trở thành một người dự báo thời tiết, vì ngày hôm sau không những không phải là một ngày nắng đẹp, mà lại còn là một ngày mưa gió.

Trương Dương từ sớm đã bị chuông điện thoại làm tỉnh giấc, cuộc gọi đến là của La Tuệ Ninh, từ tối qua đến giờ, bà không liên lạc được với con tra, nên rất căng thẳng lo lắng.

Trương Dương an ủi La Tuệ Ninh vài câu, dù sao thì Văn Hạo Nam cũng là người trưởng thành rồi, dù là có chịu đau đớn về mặt tình cảm thì cũng không đi làm điều dại dột, hắn bảo La Tuệ Ninh yên tâm, còn mình đi tìm Văn Hạo Nam, chỉ cần anh ta còn ở tại Giang Thành, ngay lập tức sẽ gọi điện cho La Tuệ Ninh.

Trương Dương không kịp ăn sáng, lái xe của Hồ Nhân Như đến nhất chiêu chính phủ thành phố, đến nhất chiêu mới phát hiện ra, Văn Hạo Nam tối qua đã trả phòng rồi, điện thoại của anh ta tắt máy, Trương Dương lúc này mới cảm thấy lo lắng, hắn gọi điện cho Tần Manh Manh, hỏi chỗ ở của Văn Hạo Nam, Tần Manh Manh nói, từ tối qua sau khi chia tay với Văn Hạo Nam,cô ta không liên lạc với anh ta nữa.

Trương Dương chỉ có thể liên lạc với Đỗ Thiên Dã, hắn nói với Đỗ Thiên Dã một lượt tình hình, rồi nói: “Tôi thấy việc này không ổn lắm, vừa nãy Tần Manh Manh nói với tôi rồi, tối qua cô ta đã nói tất cả mọi điều cho Văn Hạo Nam nghe, bảo anh ta về sau đừng đến tìm cô ấy nữa, anh nói xem, có phải Văn Hạo Nam vì buồn quá, nên đi làm chuyện dại dột hay không? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

Đỗ Thiên Dã hiểu Văn Hạo Nam hơn Trương Dương rất nhiều. Y bình tĩnh nói với Trương Dương: “Anh đừng làm bừa, Hạo Nam là một người rất lí trí, bên nặng bên nhẹ anh ta rất rõ, không thể làm chuyện dại dột được, có lẽ đã về Bắc Kinh rồi. Anh báo cảnh sát làm gì? Muốn gây trò cười?”

Trương Dương nói: “Nhưng tối qua anh ta trả phòng rồi không thấy đâu nữa, mẹ nuôi to lo lắng lắm!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Một người trường thành có năng lực chịu trách nhiệm cho hành động của anh ta, anh cũng đừng xen vào vội, cứ chờ đi đã, nói không chừng tí nữa sẽ nhận được tin tức của anh ta thôi.”

Sự việc này quả nhiên bị Đỗ Thiên Dã đoán trúng rồi, hơn mười giờ sáng La Tuệ Ninh gọi điện đến, nói với Trương Dương, Văn Hạo Nam đã đến Bắc Kinh, cả người đều rất mệt mỏi tiều tụy, giống như bị ốm vậy, về đến nhà là ngủ như chết, không nói câu nào, La Tuệ Ninh muốn hỏi Trương Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trương Dương cũng không giấu gì, nói chuyện Tần Manh Manh từ chối Văn Hạo Nam, La Tuệ Ninh nghe xong thở ra một hời, từ lúc biết việc Tần Manh Manh có một đứa con riêng, La Tuệ Ninh sợ rằng con trai mình sẽ tiếp tục dính với cô ta, mặc dù bà là một người thoáng, nhưng không thể chấp nhận việc con trai mình yêu một người đàn bà đã có một đứa con trai, Văn gia là nhân vật nổi như cồn, nếu như con trai quả thật lấy Tần Manh Manh, thì có lẽ nhà họ sẽ bị cười chết mất. Về chuyện hôn nhân của con cái, La Tuệ Ninh đã thất bại một lần, bà chắc chắn không chịu thất bại thêm lần nữa.

Sau khi cúp máy, dt bắt đầu tin lời nói của Đỗ Thiên Dã, tình cảm của Văn Hạo Nam không thể đánh thắng được lí trí của anh ta, cái gì nặng, cái gì nhẹ, anh ta rất rõ ràng. Giờ đây sự đau thương và suy sụp của anh ta biểu lộ ra có lẽ chỉ là tạm thời, không bao lâu sau, anh ta sẽ hồi phục lại là một Văn Hạo Nam bình tĩnh như trước.

-----oOo-----

Điều làm cho mọi người vui vẻ là, sau 23 phẫu thuật, Tần Hoan đã tỉnh dậy, mặc dù cậu bé không nói được, nhưng hai ánh mắt rất linh hoạt, tìm đến chỗ của Tần Man Manh, ngay lập tức nhìn cô ta.

Vành mắt Tần Manh Manh chợt đỏ, cô ta mặc bộ quần áo vô trùng, ngồi bên cạnh giường bệnh, từ sau cuộc phẫu thuật, cô ta chưa nghỉ ngơi chút nào, nắm chặt tay con trai, cảm giác rằng bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hoan cũng đang nắm chặt lấy tay cô ta vậy, Tần Manh Manh nghẹn ngào: “Con trai ơi, mẹ….Mẹ có lỗi với con…”

Miệng Tần Hoan động đậy gì đó, rồi lại ngủ thiếp đi.

Vu Tử Lương kiểm tra một lượt cho Tần Hoan xong, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tình trạng hồi phục sau mổ của cậu bé rất tốt, cô đã thức một ngày một đêm rồi, mau về nghỉ chút đi, ở đây đã có các bác sĩ và y tá, còn có nhiều người như thế này, đủ rồi, cô về nghỉ đi!”

Tần Manh Manh lắc đầu, cô nắm chặt tay con trai, không muốn rời đi.

Vu Tử Lương thở dài, ông ta không định khuyên bảo tiếp nữa, khi đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Tần Manh Manh đổ gục xuống, ông ta vội vàng đỡ lấy Tần Manh Manh, rồi cùng các y tá đưa Tần Manh Manh lên giường.

Tần Manh Manh không sao cả, chỉ là quá mệt mỏi.

Khi Trương Dương đến, mẹ hắn Từ Lập Hoa và cả Hồ Như Nhân đều đang đứng trước giường Tần Manh Manh, sắc mặt của cô ta xanh xao, và đang ngủ rất ngon.

Từ Lập Hoa ra hiệu cho hắn ta im lặng.

Trương Dương đi ra ngoài, Hồ Như Nhân cũng đi theo, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đã ở đó một ngày một đêm, giờ không chịu nổi nữa.”

Trương Dương biết rằng Tần Manh Manh rất ăn năn với Tiểu Hoan, thời gian này nhất định Tần Manh Manh ăn không ngon ngủ không yên, hai tầng áp lực từ cơ thể và tinh thần, đã làm cho cô ấy ngã gục.

Trương Dương nói: “Anh vừa hỏi tiến sĩ Vu, tình trạng phục hồi của Tiểu Hoan rất tốt, mấy ngày này, mẹ và em đã chịu vất vả chút vậy, ở bên cạnh giúp đỡ Tần Manh Manh một chút.”

Hồ Nhân Như nói: “Còn cần anh nói à, anh yên tâm đi, em bỏ hết mọi việc, yên tâm phục vụ con trai yêu quý của anh!”

Trương Dương cười nói: “Con trai của anh là con trai của em!”

Hồ Như Nhân đỏ mặt: “Đừng nói bừa, con nuôi thôi!”

Trương Dương nói: “Sao? Có phải em muốn sinh cho anh một đứa con của chúng ta?”

Hồ Như Nhân không nói gì, cắn cắn môi, nhưng dáng điệu e dè đó đã nói rõ tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.