Thời Duy nói: "Anh làm gì thì tự anh biết chứ!"
Trương Dương nói: "Tôi làm cái gì? Tôi là giết người hay là hãm hiếp con gái nhà lành? Tôi rất thanh bạch trong sạch. Cô dựa vào gì mà dùng loại khẩu khí đó để nói chuyện với tôi?"
"Anh làm xấu hổ bốn chữ thanh bạch trong sạch đó!"
Trương đại quan nhân khóc không ra nước mắt, chuyện này hôm nay phải nói cho rõ, nếu không sự trong sạch của mình sẽ bị hủy trong tay Quốc An, hắn từ trên giường bật dậy, nắm lấy tay Thời Duy, Thời Duy có chút kinh tởm nói: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!"
Trương đại quan nhân thật sự nổi giận rồi: "Tôi không bỏ đấy, tôi bị mắc bệnh giang mai thì sao chứ, tôi không những bị mà còn muốn truyền nhiễm cho cô đấy, hiện tại truyền nhiễm luôn đây này!"
Thời Duy sợ đến nỗi hét toáng lên.
Tiếng hét này thật sự hữu hiệu, khiến cho các hội sĩ bác sĩ của khoa tiết niệu đều chạy tới, cả đám người mặc áo dài trắng vây ở cửa, hiếu kỳ nhìn tràng cảnh ở bên trong phòng bệnh, Trương Dương lúc này mới bỏ tay Thời Duy ra, Thời Duy đỏ mặt chỉnh lại quần áo, thấp giọng mắng: "Lưu manh!" Rồi chen ra khỏi đám người muốn bỏ đi.
Trương Dương lại đuổi theo, tóm lấy cô ta, nói với đám bác sĩ hộ sĩ: "Nhân lúc mọi người đều ở đây, các người nói rõ cho tôi, tôi rốt cuộc là mắc bệnh gì? Có phải là bệnh giang mai không hả?"
Đám bác sĩ hộ sĩ đều cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058281/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.