Trương Dương dũng cảm cứu đứa nhỏ bị rơi xuống nước trở thành một sự kiện được lên khắp các mặt báo ở Giang Thành. Người nhà của đám nhỏ tới tận phòng chiêu thương để biểu thị lòng biết ơn đối với hắn, Trương đại quan nhân tự nhiên lại phải nhận vinh quang thêm một lần nữa.
Thời Duy cũng đi tới phòng chiêu thương, ngày hôm nay, cô ta mặc một bộ quân phục, mang giày dã chiến, đội mũ lưỡi chai.
Lúc đi vào phòng làm việc của Trương Dương thì hắn đang làm việc cùng Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong thấy Thời Duy tới liền đứng dậy cáo từ. Thời Duy ngồi đối diện với Trương Dương, phát hiện ánh mắt hắn có chút quái dị, cô ta không nhịn được bèn hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Trương Dương cười nói: “Mũ đẹp quá nhỉ!”
Thời Duy trừng mắt liếc hắn.
Trương Dương nói: “Lần sau mặc thế này đứng có đứng trước xe tôi nhé.”
"Vì sao?".
“Mắt tôi kém, sợ rằng tưởng nhìn thấy đèn xanh là cứ thế đi tới.”
“Hỗn đản!”
“Tôi bảo này cô bé, đừng có thô tục thế chứ.”
Thời Duy đáp lại: “Anh mới thô tục, cái gì qua miệng anh cũng đều sặc mùi thối cả.”
Trương Dương vui vẻ hớn hở nói: “Cái gì? mọi chuyện tôi nói đều rõ ràng trong sáng mà. Hôm nay tới tìm tôi có việc gì vậy?”
Thời Duy nói: “Tuy rằng anh cũng chẳng giúp gì được cho tôi, nhưng tôi lại chẳng thích thiếu nhân tình của ai bao giờ. Tôi tới mời anh đi ăn cơm.”
Trương Dương tủm tỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058255/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.