Bạch Yến cố nén để không rơi nước mắt, nhưng khi cô ta bước vào cửa lớn của Vọng Giang lâu, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, cô ta bước nhanh vào một góc, ngồi xuống nhỏ giọng khóc nức nở.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn thò ra, nhẹ nhàng chạm lên vai cô ta, đưa cho cô ta một chiếc khăn tay.
Bạch Yến ngẩy đầu lên, nhìn thấy Lâm Thanh Hồng ở trước mặt, vội vàng dùng tay lau nước mắt trên mặt, cô ta không muốn ở trước mặt Lâm Thanh Hồng biểu hiện ra sự nhu nhược của mình.
Lâm Thanh Hồng nói: "Tôi cho cô một trăm vạn, bỏ đứa bé đó đi, từ hôm nay đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
Bạch Yến phẫn nộ nhìn Lâm Thanh Hồng, cô ta nói gằn từng chữ: "Đừng cho rằng có tiền là có thể vũ nhục tôi, tôi tham tiền, tôi rất hư vinh, nhưng tôi hiện tại đã hiểu, thứ quan trong nhất trên đời này là sự tôn nghiêm. Lâm Thanh Hồng, tôi không có tiền như cô, nhưng tôi có quyền được yêu, vừa rồi là tôi nói dối thôi, tôi không mang thai, cô không cần phải lo lắng, giữa cô và Lương Thành Long sẽ không tồn tại bất kỳ chướng ngại nào đâu!"
Lúc này Lê San San và Âu Dương Như Hạ đều chạy ra.
Bạch Yến xoay người bước về phía bãi đỗ xe.
Lâm Thanh Hồng nhìn bóng lưng của Bạch Yến, trong lòng dâng lên tư vị không nói thành lời, phức tạp tới cực điểm.
Trong phòng chỉ còn lại sáu người đàn ông, năm người trong đó dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058240/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.