Một lúc sau thì Trương Dương gõ cửa đi vào, thấy Đổng Đắc Chí thì gật đầu chào một cái rồi trực tiếp ngồi xuống bên bên nói: “Tả viện trưởng, có lẽ còn phải phiền toái ngài một chút, ta muốn tới thăm Điền Bân, nhưng nếu không có ngài dẫn vào e rằng tôi cũng khó có thể được vào thăm.”
Đổng Đắc Chí nghe vậy liền đứng dậy nói: “Vậy để ta dẫn ngươi đi!”
Trương Dương đứng dậy gật đầu đồng ý rồi đi theo Đổng Đắc Chí đến phòng hồi sức.
Điền Bân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, Điền Khánh Long vẫn như cũ, ngồi túc trực bên giường bệnh con trai suốt, hắn ở trong này cũng đã một ngày một đêm rồi.
Đổng Đắc Chí thở dài an ủi một tiếng: “Điền cục trưởng, ngài cũng nên đi nghỉ một chút đi, cứ như vậy chỉ sợ Điền Bân còn chưa tỉnh lại mà ngài đã ngã bệnh trước rồi.”
Điền Khánh Long xoay người lại, hai mắt hắn do mệt mỏi quá độ mà đã vằn tơ máu chằng chịt, hắn nhẹ lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu Bân còn chưa tỉnh, ta ngủ không được!”
Trương Dương trực tiếp đi tới cạnh giường bệnh Điền Bân, thoáng nhìn qua sắc mặt hắn một chút rồi đưa tay bắt mạch tượng của hắn. Nhưng thật không ngờ ngón tay hắn lại hơi giật giật nhẹ một chút, rồi mí mắt hắn cũng hơi động đậy, cuối cùng mới chậm chạp mở dần hai mắt ra từng chút một.
Điền Khánh Long thấy con mở mắt liền ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, hắn run run giọng gọi: “Tiểu Bân …”
Đổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058234/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.