Ngay lập tức có hơn mười hán tử khác đều mặc đồ thể thao hùng hổ xông vào quán lẩu. Cầm đầu đám người chính là tam sư huynh của Kiều Bằng Phi tên Sử Anh Hào. Hắn vừa biết tin các sư đệ phát sinh xung đột với ngoại nhân ở quán lẩu Sơn Thành nên mới vội vàng chạy tới hỗ trợ. Vừa nhìn thấy Trương Dương ngạo nghễ đứng một chỗ, nội tâm Sử Anh Hào nhất thời trầm xuống rất nhiều.
Trước đây hắn từng khiêu chiến với Trương Dương ở Giang Thành, nếu như không phải Trương Dương cố ý nương tay giữ lại cho hắn vài phần mặt mũi thì e rằng hắn cũng phải thảm bại thê thảm. Hắn cũng từng nói qua với cha chuyện lần đó, nhưng hắn lại không ngờ Trương Dương đột nhiên lại lên Bắc Kinh, hơn nữa lại còn phát sinh xung đột với đám sư đệ của mình.
Trương Dương quét mắt nhìn cả đám khoảng chục người vừa mới chạy tới cười tủm tỉm nói: “Tốt! Tốt lắm! Tưởng có thể ỷ đông hiếp yếu sao? Vừa vặn hôm nay lão tử thấy ngứa ngáy tay chân, để lão tử chơi đùa với các ngươi một lúc nữa vậy!”
Quả thực lần này Trương Dương thấy tức giận thật sự, ban nãy tên chó chết Hùng Khai Loan kia cố ý tạt xe ô tô sang bên ép xe đạp mình, chẳng những xe đạp bị hỏng mà quan trọng hơn Trần Tuyết bị thương. Trương Dương buông tay Hùng Khai Loan ra cười nhạt một tiếng trầm giọng nói: “Các ngươi không phải là Bát Quái Môn danh môn chính phái sao? Chẳng phải các ngươi vẫn luôn coi trọng quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058231/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.