Trần Tuyết mặc một chiếc T-shirt màu xám, quần bò màu lam nhạt, đeo ba lô màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của Trương Dương, cô ta sau khi nghe nói tới chuyện của gia gia, lập tức xin nghỉ ở trường rồi vội vã quay về Xuân Dương, cô ta không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, trong con mắt như nước mùa thu vẫn bình tĩnh không một gợn sóng, giống như trước mắt mình là một người hoàn toàn xa lạ.
Trương Dương đã quen với ánh mắt của cô ta rồi, mỉm cười nói: "Trần Tuyết, anh tới thăm ông nội em!"
Trần Tuyết gật đầu: "Ông nội em ư? Em cũng đang tới gặp ông ấy!"
Trần Tuyết đi tới căn nhà đá, phát hiện cửa đã khóa, cô ta mở cửa phòng, nhìn thấy cây súng săn của ông nội cũng không còn ở trên tường, xem ra ông ta có thể là đi săn bắn rồi, trên bàn cũng lộn xộn vô cùng, mực trong nghiên đài sớm đã khô cong, xem ra Trần Sùng Sơn đã lâu rồi chưa viết chữ. Trương Dương nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, thấy bên trên viết: "Mươi năm sinh tử mờ mịt, không nhớ nhưng cũng không thể quên..."
Trương Dương cũng có nghiên cứu về Tống từ, ít nhiều cũng nghe tới thủ từ của Tô Đông Pha, biết rằng là Tô đại hồ tử nhớ người vợ đã mất mà viết, liên tưởng tới những lời đối thoại giữa Trần Sùng Sơn và Sở Trấn Nam, cũng không khó đoán được tâm tình khi Trần Sùng Sơn viết bức tranh chữ này.
Trần Tuyết cắn đôi môi hồng, cất bước ra ngoài cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058191/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.