Nghe thiên trì tiên sinh nhắc tới Trương Dương mới nhớ ra chuyện cũ. Quả thực năm đó Tùy Dương đế Dương Quảng bị một cao thủ kiểm thuật ám sát, nhưng cuối cùng lại thất bại trong tay tứ đại hộ vệ cung đình. Chỉ là chuyện vua bị ám sát là bình thường, chỉ gây xôn xao dư luật một thời gian rồi lại chìm xuống, bởi vậy Trương Dương mới không nhớ ra được.
Thiên trì tiên sinh lại nói: “Không biết Kim Mậu có phải là đại sư về kiếm thuật hay không, nhưng không thể phủ nhận thư pháp của ông ấy vô cùng độc đáo, những chữ khắc trên bia đá này là do chính ông ấy viết. Tấm bia đá này là lúc ta cùng lão bằng hữu đi Loạn Không sơn phát hiện ra nên đem về. Đúng rồi, lần trước Văn Linh cũng tỏ ra rất hứng thú với tấm bia đá này, cứ bám riết hỏi ta lai lịch trên tấm bia đá này mãi không thôi.”
Trương Dương gật gật đầu, rồi cẩn thận hỏi lại địa điểm khu phế tích toà tháp cổ ở Loạn Không sơn.
********************
Mặt trời đã ngả về tây, Trương Dương đứng trên sườn núi nhìn lên đỉnh Loạn Không sơn, trên đỉnh núi toàn là đá lởm chởm, đầy kích cỡ, đầy hình dạng nằm la liệt khắp nơi. Nhiều năm qua đi, cỏ đã mọc um tùm khắp xung quanh đây, che phủ gần như toàn bộ nơi đây, thoạt nhìn thì chúng cũng chẳng khác nhì những khối đá bình thường cả. Nhưng nếu cẩn thận tìm tòi, lật từng viên đá lên một thì vẫn có thể phát hiện ra phía sau vài phiến đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058150/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.