Trương Dương cười cười nói: “Không có gì! Mẹ nuôi, mau tới xem thiên trì tiên sinh đã đỡ hơn chưa đi.”
Sau khi uống nước cốt của rễ cây hoa Ảo Vụ Hương xong, sắc mặt thiên trì tiên sinh khởi sắc hơn rất nhiều, thả lòng người dựa lưng vào sau ghế nhắm mắt, hơi thở điều hoà, chầm chậm chìm vào giấc ngủ. La Tuệ Trữ cẩn thận vào giường lấy cái chăn mỏng nhẹ đắp cho thiên trì tiên sinh. Lúc sau mới rón rén đi ra ngoài, lại nhớ tới lúc nãy Trương Dương còn đào bới tìm tòi thứ gì đó ở chỗ cây Ảo Vụ Hương. Khoảng hơn 20’ sau Trương Dương mới đứng đậy phủi phủi tay thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi, chắc hẳn sẽ không việc gì nữa! ”
La Tuệ Trữ cũng ẩn ẩn nhận thấy Trương Dương còn giấu mình điều gì, nhưng nếu như hắn đã không muốn nói thì mình cũng không cần gặng hỏi làm gì. Bà chỉ cười cười hỏi thăm: “Tiểu Trương, còn làm gì nữa đó? Quá trưa rồi, nhanh đi ăn cơm đi!”
Trương Dương lắc lắc đầu: “Con chưa đói. Mẹ nuôi, có lẽ thiên trì tiên sinh còn phải nghỉ ngơi khoảng hai ngày nữa mới đỡ, thời gian này mẹ đừng cho ai tới làm phiền người.”
La Tuệ Trữ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đúng lúc này thì di động Trương Dương lại kêu. Trương Dương mở máy ra nghe, hoá ra là Đỗ Thiên Dã gọi tới.
Trương Dương cũng cảm thấy khó hiểu. Gần như chẳng ai biết mình đến Bắc Kinh, thế nào hắn lại biết tin nhanh vậy được?
Giọng Đỗ Thiên Dã hơi trầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-dao-quan-do/2058148/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.